Sáng hôm đó, cung điện tràn ngập ánh nắng dịu, nhưng không khí bên trong vẫn căng thẳng đến mức khiến tim Lâm Tiểu Nhiên đập nhanh hơn bình thường. Sau sự kiện đối đầu trực tiếp với nhóm hầu cận gian ác, cô biết rằng những kẻ thù trong cung sẽ không dừng lại ở đó. Ngược lại, âm mưu đang trở nên tinh vi hơn, nhắm trực tiếp vào gia tộc cô và Hoàng tử Tề Hạo. Cô mở sổ tay da cũ, kiểm tra lại các ghi chú từ những ngày trước, ánh mắt lóe sáng khi ghi nhận từng sơ hở mà cô đã phát hiện. Cô thầm nhủ: “Lần này, phải thông minh và cẩn trọng hơn bao giờ hết. Nếu không, sẽ không chỉ là một bẫy nhỏ nữa, mà là cả mạng sống của mình và điện hạ.”
Hoàng tử Tề Hạo xuất hiện bên cạnh cô, như một bức tường bảo vệ nhưng cũng là nguồn động viên tinh thần. Anh đứng im, đôi mắt sắc lạnh quét qua từng góc hành lang, mỗi bước chân đều toát lên quyền uy khiến ai nấy cũng phải dè chừng. Anh nhìn Lâm Tiểu Nhiên, ánh mắt sâu thẳm pha lẫn sự quan tâm: “Tiểu thư… hôm nay chúng ta phải đối mặt với nguy hiểm lớn hơn. Tôi cần cô phối hợp tuyệt đối, không được sơ suất dù chỉ một bước.”
Lâm Tiểu Nhiên gật đầu, cảm giác vừa hồi hộp vừa hứng thú. “Dạ, điện hạ… tôi đã chuẩn bị một số kế hoạch dự phòng. Nhưng nếu số lượng kẻ thù đông, chúng ta phải linh hoạt ứng biến.”
Cả hai đi vào hành lang chính, nơi âm thanh của những bước chân lén lút vang lên từ xa. Nhóm hầu cận gian ác, dường như đã được thông báo về sự việc trước đó, hôm nay tinh vi hơn nhiều. Họ không chỉ tìm cách tấn công trực diện mà còn triển khai kế hoạch nhằm cô lập Hoàng tử, khiến Lâm Tiểu Nhiên trở thành mục tiêu duy nhất.
Cô hít một hơi thật sâu, nhẩm tính các phương án: nếu họ đi qua lối cũ, cô có thể dùng bẫy thông tin để lộ diện từng người; nếu họ đổi hướng, cô sẽ dựa vào sơ đồ cung điện để dẫn họ vào nơi mà Hoàng tử và hầu cận trung thành có thể bao vây. Cô quay sang Hoàng tử, ánh mắt sáng rực: “Điện hạ, tôi dự đoán họ sẽ chia làm hai hướng. Một nhóm sẽ giả vờ tấn công phía kho báu, nhóm còn lại lẻn vào phòng riêng để cô lập chúng ta. Tôi đề xuất bẫy ở cả hai hướng, phối hợp với hầu cận trung thành.”
Hoàng tử gật đầu, ánh mắt lóe sáng một cách hiếm thấy: “Cách của tiểu thư… thật sự rất khác biệt. Tôi tin tưởng vào kế hoạch của cô. Nhưng phải cẩn thận, lần này chúng không chỉ là hầu cận gian ác… còn có những kẻ nằm vùng mà chúng ta chưa phát hiện.”
Cô cảm thấy tim đập nhanh hơn, nhưng đồng thời quyết tâm trỗi dậy. Cô ra hiệu bằng tay cho các hầu cận trung thành, họ lặng lẽ bố trí xung quanh các điểm chiến lược. Khi nhóm hầu cận giả vờ tấn công kho báu, bẫy thông tin của cô lập tức phát huy hiệu quả: các kẻ gian bị thu hút bởi những món giả, lộ sơ hở và bị bao vây.
Trong lúc đó, nhóm thứ hai lẻn vào phòng riêng, với ý định cô lập Hoàng tử và cô. Lâm Tiểu Nhiên nhanh trí: cô lấy một chiếc bình nhỏ và vài vật dụng trang trí, đặt khéo léo trước cửa để tạo rào cản, đồng thời dùng kỹ thuật quan sát và phân tích hành vi để dự đoán bước đi của kẻ gian. Khi họ tiến gần, cô nhấn một tín hiệu nhỏ, Hoàng tử lập tức ra lệnh cho các hầu cận trung thành chặn đường. Kẻ gian bị bắt quả tang, không kịp phản ứng.
Cả cung điện rúng động bởi sự kiện bất ngờ, nhưng Lâm Tiểu Nhiên đứng bên cạnh Hoàng tử, vừa hồi hộp vừa hứng thú. Cô nhận ra rằng những kỹ năng hiện đại – phân tích hành vi, dự đoán động thái, bố trí chiến thuật – thực sự hữu ích trong môi trường cổ đại, nơi mọi hành động đều có thể quyết định sống còn.
Sau khi mọi chuyện yên ổn, Hoàng tử tiến lại gần cô, ánh mắt pha lẫn sự thán phục và dịu dàng: “Tiểu thư… hôm nay cô đã cứu cả cung điện và gia tộc. Không phải ai cũng đủ gan dạ như cô.” Lâm Tiểu Nhiên đỏ mặt, cố gắng giữ bình tĩnh: “Điện hạ… tất cả đều nhờ phối hợp với điện hạ. Nếu không, tôi cũng không dám đảm bảo thành công.” Hoàng tử chỉ khẽ nhíu mày, nhưng đôi mắt lại lóe lên nụ cười tinh tế mà cô khó nhận ra rõ ràng, khiến tim cô không khỏi rung động.
Buổi chiều, cô được dẫn về phòng nghỉ, nơi người hầu trung thành mang đến khay trà nóng. Trong lúc lau khô một tách trà vô tình bị rơi, cô bật cười khẽ, tự nhủ: “Trong cung này, ngay cả một tách trà cũng có thể trở thành thảm họa nhỏ.” Hoàng tử bước vào, ánh mắt sắc lạnh nhưng ẩn sâu bên trong là sự dịu dàng: “Tiểu thư… không ngờ cô lại dám đứng giữa nguy hiểm trực tiếp như vậy. Thật khiến tôi vừa bực vừa… phải thừa nhận sự gan dạ của cô.” Cô đỏ mặt, nhưng cười nhẹ: “Điện hạ… nếu không có điện hạ, tôi cũng không biết mình sống sót đến giờ như thế nào.” Hoàng tử không nói gì, chỉ đứng cạnh cô, ánh mắt đầy ý tứ, khiến cô cảm thấy vừa ấm áp vừa an tâm.
Trời dần ngả chiều, ánh nắng hắt qua cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt mệt mỏi nhưng rạng rỡ của Lâm Tiểu Nhiên. Cô mở sổ tay, ghi lại các điểm cần lưu ý: tiếp tục theo dõi hầu cận gian ác, tăng cường kỹ năng dự đoán và phân tích hành vi, phối hợp chặt chẽ với Hoàng tử để đảm bảo an toàn. Trong lòng cô, một quyết tâm mạnh mẽ trỗi dậy: dù âm mưu trong cung ngày càng nguy hiểm, cô sẽ sống sót, bảo vệ bản thân và gia tộc, đồng thời tìm ra những bí mật sâu hơn trong cung điện. Mối quan hệ với Hoàng tử Tề Hạo, dù phức tạp, nhưng chính là đồng minh mạnh mẽ nhất trong thế giới đầy rẫy âm mưu này. Cô mỉm cười khẽ, nhìn ra vườn hoa nơi ánh sáng chiều cuối ngày làm lấp lánh những giọt sương, nhủ thầm: “Cung điện này nguy hiểm, nhưng cũng là sân khấu của trí tuệ và bản lĩnh… mình sẽ không để bị khuất phục.”