xuyên không thế giới cổ đại

Chương 1: Tai nạn bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời chiều oi ả, phố xá đông đúc chen chúc người và xe. Minh, một chàng trai hai mươi bốn tuổi, vừa tan ca làm thêm ở quán cà phê. Đôi giày thể thao đã cũ mòn, chiếc balo đeo lệch vai, bước chân nặng nề vì cả ngày mệt mỏi. Cuộc sống nơi thành phố hiện đại với anh chỉ là chuỗi ngày lặp lại: làm việc, học hành dở dang, những ước mơ bị xếp lại vào ngăn kéo.

“Có lẽ đời mình sẽ mãi như thế này thôi…” Minh lẩm bẩm, ngước nhìn bầu trời xám xịt.

Một cơn mưa bất chợt đổ xuống, hạt nước nặng hạt quất rát vào mặt. Minh vội vàng chạy băng qua đường, vừa né dòng xe cộ vừa che đầu. Đúng lúc ấy, tiếng phanh chói tai vang lên. Một chiếc xe tải lao tới từ góc khuất, ánh đèn pha chói loà hắt vào mắt.

Khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, mọi thứ như dừng lại. Minh cảm nhận rõ nhịp tim mình đập loạn, tai ù đặc, trước mắt chỉ còn là khoảng sáng trắng lóa. Một ý nghĩ thoáng qua: “Chẳng lẽ… mình chết rồi sao?”

Thế nhưng, thay vì cảm giác đau đớn, cơ thể anh bỗng nhẹ bẫng, như bị nhấn chìm vào xoáy nước vô hình. Minh thấy mình rơi tuột vào khoảng không vô tận, gió rít bên tai, mùi hương cỏ lạ thoảng qua, tiếng trống chiêng, tiếng ngựa hí xen lẫn vào nhau hỗn loạn. Mọi giác quan rối loạn, rồi đột ngột tối sầm.

Minh mở mắt. Ánh sáng lạ lẫm chiếu rọi, chẳng phải ánh đèn neon quen thuộc, mà là ánh mặt trời vàng nhạt xuyên qua mái ngói cũ kỹ. Không khí nồng mùi khói bếp và thảo dược. Xung quanh anh, tường vách bằng đất nện, mộc mạc và thô sơ.

Anh bật dậy, tim đập thình thịch. Toàn thân nặng nề, cánh tay rã rời như vừa trải qua cơn sốt. Đưa tay lên mặt, Minh khựng lại. Đó không phải là bàn tay chai sạn quen thuộc, mà gầy gò, khẳng khiu, đầy vết bầm tím.

“Đây… là đâu?” Anh lẩm bẩm, mắt đảo quanh.

Trên tấm giường tre ọp ẹp, một mảnh áo nâu sẫm rách rưới khoác hờ hững trên người anh. Ngoài hiên, tiếng gà gáy, tiếng quát tháo của người đàn bà nào đó vọng lại:

“Thằng vô dụng kia! Chết cũng chẳng ai thương!”

Lời mắng xối xả ấy khiến Minh rùng mình. Anh định bước xuống giường thì một dòng ký ức xa lạ bất ngờ ùa vào đầu, như cơn sóng dữ. Những hình ảnh chắp vá: một chàng trai gầy yếu bị dân làng khinh rẻ, bị đánh đập, rồi ngã xuống bên bờ ruộng trong cơn đói khát… Và khoảnh khắc cuối cùng, trái tim người đó ngừng đập.

Minh choáng váng. Anh nhận ra mình đã nhập vào thân xác của kẻ ấy – một người dân nghèo hèn bị coi khinh, vừa mới lìa đời không lâu.

Anh nuốt khan. Đầu óc rối bời, nhưng bản năng sống sót trỗi dậy mạnh mẽ. Rõ ràng, tai nạn ở thành phố đã cuốn anh đến đây – một thế giới xa lạ, dường như là cổ đại. Minh chưa kịp suy nghĩ nhiều thì ngoài cửa, một bóng người bước vào, ánh mắt lạnh lùng, tay cầm roi tre.

“Thức dậy rồi à? Còn sống cũng tốt… tiếp tục làm việc cho ta đi, kẻo tao quẳng xác mày ra đồng chó tha!”

Minh siết chặt bàn tay run rẩy. Anh biết, từ giây phút này, cuộc đời anh đã bước sang một ngã rẽ kỳ lạ – và đầy nguy hiểm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×