Trong buổi chẩn bệnh ở huyện đường, Minh vốn chỉ định giúp một bệnh nhân già yếu thoát khỏi cơn sốt rét bằng cách đun nước sôi khử trùng và dùng thảo dược kết hợp, theo kiến thức hiện đại anh còn nhớ. Không ngờ phương pháp này lại hiệu nghiệm nhanh chóng, khiến mọi người kinh ngạc. Tin tức về “cách chữa lạ” lan nhanh, đến tai quan huyện.
Quan huyện vốn nghi ngờ, nhưng khi tận mắt chứng kiến vài bệnh nhân được Minh giúp hồi phục, ông không khỏi ấn tượng. “Ngươi là ai? Vì sao lại biết những cách lạ kỳ này?” – giọng ông nghiêm nghị nhưng ánh mắt lóe lên sự quan tâm. Minh cúi đầu, chỉ đáp khiêm nhường: “Tiểu nhân chỉ nhặt nhạnh được chút y thuật dân gian mà thôi.” Anh không thể nói mình đến từ thế giới khác.
Nhưng sự khiêm tốn ấy không khiến anh thoát khỏi ánh nhìn dò xét. Quan huyện bắt đầu để ý, ngấm ngầm cho người theo dõi anh. Một số kẻ trong y quán cảm thấy ganh tị, cho rằng Minh đang muốn nổi bật, bèn tìm cách hạ bệ. Còn dân làng thì bàn tán, gọi anh là “kẻ lạ có tài”, vừa kính nể vừa nghi ngờ.
Trong một lần trở về nhà trọ, Minh nhận ra có người theo sau. Trực giác mách bảo, anh đã vô tình bước vào một vòng xoáy không dễ thoát ra. Những kiến thức y học và khoa học nhỏ bé của anh, thay vì giúp anh sống yên ổn, lại biến anh thành tâm điểm chú ý.
Đêm ấy, quý nhân Trình thúc – người đã từng cứu anh – đến gặp và khuyên nhủ: “Ngươi có tài, đó vừa là phúc vừa là họa. Trong chốn quan trường, kẻ biết nhiều quá dễ trở thành cái gai. Nếu đã bị chú ý, ngươi phải chọn: hoặc ẩn nhẫn giấu mình, hoặc bước vào cuộc chơi quyền lực, nơi không có đường lùi.”
Nghe vậy, Minh cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Anh không hề muốn bị cuốn vào tranh đấu, nhưng hiện thực đã gõ cửa. Từ giây phút này, anh hiểu rằng sinh tồn ở thế giới lạ lẫm này không chỉ đơn giản là ăn no mặc ấm – mà còn là học cách tồn tại giữa những mưu mô hiểm độc.
Và vòng xoáy quyền lực ấy… đã bắt đầu mở ra trước mắt anh.