Sau “trận đấu trí tuệ” hôm đó, lớp 11A1 không còn yên bình như trước. Bề ngoài, ai nấy vẫn đến lớp, vẫn học hành như bình thường. Nhưng trong từng ánh mắt, từng cái chau mày, từng câu nói bâng quơ… người ta đều nhận ra một điều: lớp đã chính thức chia làm hai phe.
Những buổi ra chơi, thay vì cả lớp tụ tập cùng nhau bàn tán chuyện bóng đá, phim ảnh hay kỳ thi sắp tới, thì giờ đây khoảng sân trước lớp đã tách biệt rõ rệt. Một bên là nhóm Tuấn, với Quân, Lan, Minh và vài gương mặt vẫn giữ sự trung lập nhưng ngả theo nhờ ấn tượng từ chiến thắng. Bên kia là phe Nam – quy tụ Hùng, Phát và một vài thành viên hay thích xì xầm. Khoảng trống ở giữa, như một ranh giới vô hình, khiến những đứa ngồi trong lớp cũng cảm thấy nặng nề.
Đôi khi, sự đối lập chẳng cần phải nói thẳng ra. Chỉ cần một hành động nhỏ cũng đủ tạo sóng ngầm.
Ví dụ, hôm thầy chủ nhiệm gọi Tuấn lên bảng giải một bài Toán khó. Tuấn viết chưa xong, từ phía dưới, Phát đã khẽ hắng giọng:
“Ờ, chắc cũng nhờ xem trước trong sách tham khảo thôi.”
Câu nói nhỏ nhưng đủ lớn để vài đứa quanh đó bật cười khúc khích. Tuấn nghe rõ, nhưng chỉ siết chặt viên phấn, tiếp tục viết, không quay lại. Khi cậu đưa ra lời giải trọn vẹn, thầy gật gù khen ngợi, song tiếng cười mỉa kia vẫn còn vương lại, như một vết xước trên lòng tự trọng.
Cũng có lúc, Lan – người hay đứng về phía Tuấn – bị bạn bè phe kia ghé tai:
“Lan ơi, cậu giỏi mà, sao cứ làm cái bóng cho Tuấn thế? Tự mình tỏa sáng không tốt hơn à?”
Lan ngập ngừng, thoáng dao động. Dẫu cô tin vào Tuấn, nhưng những lời ấy như chiếc kim len lỏi vào tâm trí, gieo sự bất an.
Tuấn bắt đầu cảm thấy rõ sức nặng của “hào quang”. Mỗi bước đi của cậu trong lớp, mỗi lời phát biểu, đều bị soi mói. Khi làm đúng, sẽ có người vỗ tay nhưng cũng có kẻ chế giễu. Khi làm sai – dù chỉ một chút – tin tức lập tức lan ra như cơn lửa nhỏ bén vào đống rơm khô.
Một buổi chiều, sau giờ học, Quân kéo Tuấn ra ngoài cổng trường, thở dài:
“Ê, tình hình này căng lắm rồi. Tao thấy phe Nam không chỉ dừng lại ở mấy trò xì xào đâu. Nó đang lôi kéo thêm cả những đứa vốn trung lập nữa.”
Tuấn nhíu mày:
“Mày nghĩ tao nên làm gì? Cãi nhau à?”
Quân lắc đầu:
“Không, càng đôi co càng dính bẫy. Nhưng… mày cũng không thể im mãi. Không khéo một ngày nào đó, cả lớp sẽ tin theo lời tụi nó mất.”
Tuấn im lặng. Trong lòng cậu, sự bức bối như một sợi dây vô hình đang siết chặt. Cậu vốn chỉ muốn học hành nghiêm túc, không ngờ bản thân lại trở thành tâm điểm cho một cuộc chia rẽ.
Điều đáng sợ nhất là sự lan tỏa của ngòi nổ ngấm ngầm.
Một nhóm bạn rủ nhau đi căn tin nhưng cố tình không gọi Tuấn đi cùng.
Một tờ giấy chuyền tay trong giờ học, có dòng chữ nguệch ngoạc: “Học bá hay học lố?”.
Một ánh nhìn nghi hoặc khi Tuấn được thầy khen.
Tất cả nhỏ bé, nhưng cộng lại thành một làn sóng vô hình, dần dần đẩy Tuấn vào thế đối lập với chính tập thể mà cậu muốn hòa nhập.
Về phía Nam, cậu ta không tấn công trực diện nữa. Thay vào đó, Nam chỉ thỉnh thoảng buông một câu nửa đùa nửa thật:
“Ờ, Tuấn lại giỏi quá rồi, chắc sau này khỏi cần bạn bè nữa.”
“Có khi mai mốt thầy phải lập riêng một lớp cho Tuấn quá.”
Mỗi lần như thế, vài tiếng cười bật ra, còn Tuấn chỉ cười nhạt, giả vờ không để ý. Nhưng sâu bên trong, cậu hiểu: đây là cuộc chiến tâm lý, mà Nam đang dần thắng thế nhờ biết cách gieo rắc nghi ngờ.
Đêm đó, khi về nhà, Tuấn ngồi trước bàn học, ánh đèn vàng hắt lên những trang sách dày cộp. Cậu chống tay lên trán, lòng rối bời. Học bá – hai chữ tưởng như là vinh quang, hóa ra cũng mang theo cái giá không hề nhỏ.
“Phải chăng mình đã quá nổi bật?” – Tuấn tự hỏi.
Nhưng rồi, cậu lại nghĩ: nếu vì sợ ganh ghét mà chấp nhận mờ nhạt, vậy thì xuyên không về đây để làm gì?
Ánh mắt Tuấn dần sáng lên, thay cho vẻ mệt mỏi. Cậu biết, để tồn tại, để giữ vững vị trí, cậu không chỉ cần tri thức, mà còn phải học cách ứng xử, đối nhân xử thế trong một tập thể phức tạp.
Cuộc chiến thật sự, xem ra, mới chỉ vừa bắt đầu.