xuyên không về quá khứ - tôi liền trở thành học bá

Chương 16: Vết nứt trong tình bạn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Những ngày sau trận chia phe, Tuấn vẫn cố giữ nhịp sống học đường như bình thường. Cậu vẫn chăm chỉ làm bài, vẫn trao đổi với thầy cô, vẫn giúp đỡ bạn bè khi ai đó hỏi bài. Nhưng không khí xung quanh cậu thì khác hẳn: như có một lớp sương mờ dày đặc bao trùm, khiến mọi hành động của cậu đều bị soi xét dưới lăng kính nghi ngờ.

Lan – cô bạn từng ngồi cạnh, cũng là một trong số ít người luôn ủng hộ Tuấn – bắt đầu thay đổi.

Ban đầu chỉ là những biểu hiện rất nhỏ. Giờ ra chơi, khi cả nhóm Tuấn tụ lại bàn tán về đề cương sắp thi, Lan thoáng liếc sang nhóm Nam đang cười nói rộn ràng ở cuối lớp. Trong ánh mắt ấy, Tuấn nhận ra một chút lưỡng lự.

Một lần khác, khi Tuấn đưa cho Lan quyển vở Toán để cùng tham khảo, cô chỉ gượng cười:
“Ờ… để mình xem sau nhé. Dạo này mình bận ôn mấy môn khác.”
Giọng nói nghe bình thường, nhưng Tuấn thấy rõ sự xa cách.

Thực ra, Lan không hề muốn rời xa Tuấn. Nhưng áp lực từ bạn bè xung quanh là thứ khó cưỡng lại.

Một chiều tan học, Nam bất ngờ đi cùng Lan ra cổng trường. Giọng cậu ta vừa nhẹ nhàng, vừa đầy tính toán:
“Lan à, cậu cũng giỏi lắm, nhưng sao lúc nào cũng phải đứng sau Tuấn? Cậu đâu có thua gì nó.”
Lan khẽ lắc đầu:
“Mình… không nghĩ thế. Tuấn chỉ là chăm chỉ hơn thôi.”
Nam cười nhạt:
“Chăm chỉ thì ai cũng có thể. Nhưng mà, thử nghĩ mà xem, nếu không có Tuấn, chắc người được thầy khen ngợi, được lớp chú ý là cậu chứ không phải ai khác. Cậu có thấy bất công không?”

Câu hỏi ấy rơi vào đầu Lan như một hòn đá nặng. Cô im lặng, không trả lời, nhưng trên gương mặt thoáng hiện một vết rạn nhỏ.

Sự việc càng rõ hơn trong một buổi học nhóm. Nhóm của Tuấn được thầy phân công làm chung một đề tài nhỏ. Tuấn vốn có thói quen lên kế hoạch chi tiết, ai làm phần nào, tiến độ ra sao. Lần này cũng vậy, cậu chủ động chia việc:
“Lan, cậu làm phần mở đầu nhé. Quân sẽ lo số liệu. Mình sẽ tổng hợp lại.”

Lan do dự, cắn môi:
“Tuấn… sao cậu không để mình tự chọn phần nào hợp hơn? Lúc nào cũng cậu sắp đặt hết như vậy, mình thấy hơi… bị áp lực.”

Câu nói ấy làm Tuấn sững lại. Không khí xung quanh lặng đi, Quân phải lên tiếng đỡ lời:
“Ơ, Lan, ý Tuấn đâu phải thế. Nó chỉ muốn mọi người tiện phối hợp thôi mà.”

Lan gượng gạo cười:
“Ừ… chắc mình nhạy cảm quá.”
Nhưng ánh mắt tránh né của cô đã để lại một vết nứt khó hàn gắn.

Tuấn ngồi trong lớp, nhìn Lan nói chuyện với Hùng và Phát nhiều hơn trước, lòng cậu nặng trĩu. Những tiếng cười của họ nghe rõ mồn một, nhưng với Tuấn, lại như những nhát dao nhỏ, cắt vào sự tin tưởng mong manh giữa hai người.

Đêm đó, khi lật giở trang vở, Tuấn thẫn thờ. Cậu nhớ lại những buổi học cùng Lan, những lần Lan vui vẻ nhắc nhở cậu uống nước khi mải làm bài, những ánh mắt trong sáng đầy tin tưởng. Tất cả như chỉ mới hôm qua, vậy mà giờ đây lại xa vời.

Cậu tự hỏi: Có phải mình đã quá ích kỷ? Quá nổi bật để rồi vô tình che mờ người bên cạnh?

Hào quang của học bá – vinh quang đó giờ đây đang trở thành lưỡi dao, cắt lìa từng sợi dây tình bạn mà cậu quý trọng.

Tuấn siết chặt tay, lòng trào dâng một quyết tâm mơ hồ:
“Nếu không tìm cách giữ lấy, mình sẽ mất đi những người quan trọng nhất.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×