xuyên không về quá khứ - tôi liền trở thành học bá

Chương 17: Lời mời nguy hiểm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lan ngồi ở bàn cuối lớp, đôi mắt vẫn dõi theo Tuấn, nhưng trong lòng cô lại ngổn ngang. Từ sau vụ chia phe, bạn bè xung quanh liên tục xì xào, có người ủng hộ Tuấn, có người lại nghiêng hẳn về phía Nam. Lan, dù luôn thân thiết với Tuấn, bắt đầu cảm thấy khó xử. Cô sợ bị bạn bè xa lánh, nhưng cũng không muốn quay lưng với cậu.

Nam nắm bắt rất nhanh sự dao động ấy. Một chiều tan học, khi lớp vắng dần, hắn bước đến bên Lan với nụ cười nửa thật nửa giả:

— Lan này, mình nghe nói tuần tới có cuộc thi học thuật cấp trường. Cần một đội giỏi để tham gia. Cậu biết đó, lớp mình ai cũng nhìn vào, nếu thắng thì uy tín của cả nhóm sẽ được nâng lên…

Lan hơi khựng lại, bàn tay vô thức siết chặt quyển vở. Nam tiếp lời, giọng trầm ấm hơn:

— Tớ thật sự cần một người có khả năng và uy tín như cậu. Tuấn thì… có lẽ cậu cũng thấy rồi đấy, dạo này cậu ấy bị quá nhiều chú ý, lại hay gây tranh cãi. Nếu đi cùng cậu ấy, không chắc đã thuận lợi. Nhưng nếu cậu về nhóm tớ, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Câu nói như một mũi dao nhỏ, chạm đúng vết nứt trong lòng Lan. Cô lặng im, cảm thấy áp lực đè nặng lên vai. Tham gia với Nam, đồng nghĩa rời xa Tuấn. Nhưng từ chối, cũng đồng nghĩa đứng giữa vòng xoáy xì xào, thậm chí bị coi là “phe đối lập”.

Tuấn từ xa nhìn lại, thấy Nam và Lan đang trò chuyện, ánh mắt hắn thoáng hiện tia sắc lạnh. Cậu cảm nhận được nguy hiểm, nhưng không thể nghe rõ lời nói. Chỉ thấy Lan thoáng gật đầu, môi khẽ cắn như đang do dự.

Trong không khí chiều muộn, cái bóng của Nam và Lan kéo dài trên sàn lớp, đan xen như một sự cảnh báo. Trò chơi quyền lực trong lớp học giờ không chỉ là đối đầu giữa hai học bá nữa, mà đã bắt đầu lan sang trái tim những người ở giữa — nơi sự lựa chọn có thể thay đổi cả cục diện.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×