Tiết sinh hoạt cuối tuần, lớp học im phăng phắc. Không khí căng thẳng như có thể cắt ra thành từng mảnh. Ai cũng hiểu, hôm nay Lan sẽ đưa ra lựa chọn – điều mà cả hai phe, cả Nam lẫn Tuấn, đều chờ đợi.
Cô giáo chủ nhiệm vừa đi ra ngoài ít phút, để lại một khoảng trống cho học sinh tự bàn chuyện nhóm tham gia cuộc thi học thuật sắp tới. Ngay lập tức, ánh mắt cả lớp đổ dồn về phía Lan.
Nam ngồi thẳng lưng, nụ cười nhạt trên môi, đôi mắt sắc lạnh như mũi dao. Cậu ta đã chuẩn bị sẵn “sân khấu” cho Lan: bản kế hoạch chi tiết, đội hình mạnh mẽ, những lời hứa hẹn về vinh quang. Phía sau Nam, vài người trong nhóm phe cậu ta khẽ gật gù, như thể chiến thắng đã nằm trong tay.
Còn Tuấn, cậu ngồi lặng lẽ ở bàn bên, không nói gì. Nhưng đôi mắt ấy – ánh mắt tĩnh lặng mà kiên định – vẫn hướng về Lan. Nó giống như một sợi dây vô hình, níu giữ trái tim cô giữa sóng gió.
— Lan, cậu quyết định đi! — một giọng bạn trong lớp vang lên, phá tan im lặng.
Làn sóng lời thì thầm lại dâng trào:
— Chắc chắn Lan sẽ chọn Nam thôi.
— Ừ, chọn Tuấn chỉ chuốc lấy rắc rối…
— Nhưng mà… nếu là mình, chưa chắc đã dám quay lưng với Tuấn…
Lan hít một hơi thật sâu, bàn tay dưới gầm bàn siết chặt đến run lên. Áp lực đè nặng khiến tim cô đập dồn dập, từng nhịp như tiếng trống thúc giục.
Cô đứng dậy. Cả lớp lập tức im bặt, ánh mắt dồn hết về một phía.
— Mình… đã suy nghĩ rất nhiều… — giọng Lan khẽ run, nhưng rồi dần trở nên rõ ràng hơn. — Và cuối cùng, mình chọn…
Khoảnh khắc ấy, không gian như ngừng lại.
— … mình chọn đi cùng Tuấn.
Cả lớp ồ lên. Một vài tiếng hét ngạc nhiên, vài ánh mắt thất vọng, vài tiếng xì xào không dứt. Nam nheo mắt, nụ cười biến mất, thay vào đó là cái nhìn lạnh lùng, tối sầm như mây giông kéo đến.
— Lan, cậu có chắc không? — Nam nhấn mạnh từng chữ, giọng không to nhưng lạ kỳ khiến người nghe lạnh sống lưng.
Lan cắn môi, nhưng ánh mắt kiên định. — Mình chắc.
Phe của Nam ồn ào phản ứng:
— Lan dại quá rồi!
— Cậu sẽ hối hận thôi!
Trong khi đó, phe trung lập rộ lên bàn tán:
— Không ngờ Lan lại chọn Tuấn thật…
— Lớp này chuẩn bị còn căng hơn nữa rồi…
Tuấn lúc này đứng dậy, khẽ cúi đầu cảm ơn Lan. Nụ cười của cậu không rạng rỡ, nhưng lại chứa một sự ấm áp khiến Lan thấy nhẹ nhõm, dù biết phía trước sẽ đầy sóng gió.
Nam thì ngồi yên, không nói thêm lời nào. Chỉ có bàn tay cậu ta đang siết chặt, các khớp ngón tay trắng bệch. Sự im lặng ấy còn đáng sợ hơn cả tiếng gào thét.
Một quyết định vừa đưa ra, nhưng dư chấn của nó sẽ còn kéo dài. Bởi ai cũng hiểu, trận chiến trong lớp học này vừa bước sang một giai đoạn mới – gay gắt và khốc liệt hơn bao giờ hết.