xuyên không về quá khứ - tôi liền trở thành học bá

Chương 3: Bài kiểm tra bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thời gian trôi đi chậm rãi trong phòng học. Tiếng bút viết sột soạt, tiếng thở dài, tiếng ghế khẽ dịch chuyển vang lên rải rác. Thỉnh thoảng, có bạn ngẩng đầu nhìn trần nhà, rồi lại cúi xuống tờ giấy trắng với vẻ mặt tuyệt vọng.

Tôi thì khác. Tờ giấy trước mặt gần như đã kín chữ. Những con số, công thức, lời giải được tôi viết ra gọn gàng, rõ ràng, không một vết tẩy xóa. Cảm giác ấy lạ lắm: như thể tất cả đã được định sẵn, chỉ cần tôi viết ra mà thôi.

Tôi nhớ rõ, kiếp trước ở bài kiểm tra này, tôi chỉ viết được vài dòng nguệch ngoạc, kết quả 3 điểm thảm hại. Thầy giáo từng nhìn tôi với ánh mắt thất vọng, còn cả lớp cười cợt sau lưng. Nhưng nay… tôi đã thay đổi.

Ngồi dựa lưng ra ghế, tôi lặng lẽ quan sát. Tuấn bên cạnh vẫn còn gãi đầu, bút chì xoay xoay trên tay. Nó liếc sang tôi, ánh mắt hoài nghi xen lẫn kinh ngạc.
– Mày… viết gì mà nhiều thế? – nó thì thầm.
Tôi cười nhạt:
– Thì làm bài chứ còn gì.

Nó trợn tròn mắt, rồi lắc đầu cắm cúi tiếp. Tôi biết, trong đầu nó chắc chắn đang nghĩ: “Thằng này hôm nay bị ma nhập à?”

Mười lăm phút nhanh chóng trôi qua. Thầy giáo hô lớn:
– Hết giờ! Nộp bài!

Tiếng xôn xao lập tức nổi lên. Có bạn mặt méo xệch, có người vội vàng chép bừa, có kẻ thở dài ngao ngán. Còn tôi, bình thản gấp bài lại, đặt lên bàn. Cảm giác an yên kỳ lạ lan tỏa trong tim.

Thầy thu bài, ánh mắt vô tình lướt qua tôi. Có lẽ thầy cũng không để tâm – một học sinh trung bình, chẳng mấy khi làm nổi bài. Tôi khẽ mỉm cười. “Rồi thầy sẽ phải bất ngờ thôi.”


Chiều hôm sau, tiết Toán bắt đầu. Không khí trong lớp căng thẳng lạ thường. Tất cả đều đoán hôm nay sẽ trả bài kiểm tra. Và đúng như dự đoán, thầy giáo bước vào với xấp bài dày cộp trên tay.

– Kết quả kiểm tra lần này… nói thẳng là không khả quan lắm. – Thầy gằn giọng, ánh mắt quét khắp lớp. – Rất nhiều em chủ quan, không học bài, điểm số sa sút.

Cả lớp cúi gằm mặt, không khí nặng nề như đè nén. Tôi ngồi im, lòng bình thản, nhưng bàn tay vẫn hơi run. Đây chính là khoảnh khắc quan trọng: cú hích đầu tiên để khẳng định rằng tôi – một kẻ từng vô dụng – nay đã khác.

– Có ba em đạt điểm trên 8. Còn lại… thì hầu hết dưới trung bình. – Thầy bắt đầu phát bài.

Tiếng xì xào lại nổi lên. Tôi nghe rõ ràng tiếng ai đó ở bàn cuối thì thầm:
– Chắc Trang lại nhất lớp chứ còn ai nữa.
– Ừ, con nhỏ đó học như trâu bò, điểm cao là đúng rồi.

Tôi mím môi, khẽ cười. Hãy để các cậu ngạc nhiên.

Tờ bài kiểm tra đặt xuống bàn tôi. Trên góc giấy, con số đỏ chót hiện lên: 10/10.

Khoảnh khắc ấy, tim tôi như ngừng đập. Tôi siết chặt mép giấy, cố kìm cảm xúc. Đây không phải mơ. Lần đầu tiên trong đời, tôi đạt điểm tuyệt đối trong môn Toán – ngay tại thời điểm mà kiếp trước tôi từng thất bại thảm hại.

Tuấn bên cạnh tò mò liếc qua, rồi há hốc mồm.
– Má ơi, mày… mày được mấy điểm đó hả?
Tôi đưa ngón tay đặt lên môi, ra hiệu im lặng. Nhưng ánh mắt của nó đã kịp lộ ra vẻ sốc đến cùng cực.

Không chỉ mình nó. Dần dần, vài ánh mắt khác cũng dõi theo tôi. Lúc thầy giáo công bố:
– Bất ngờ nhất là… có một em đạt điểm tuyệt đối. Đó là…

Tiếng ồn ào bùng nổ. Ai cũng ngẩng lên nhìn Trang – cô bạn học giỏi nhất lớp, như chờ thầy gọi tên cô. Nhưng thầy lại chậm rãi nói tiếp:
– …Nguyễn Minh.

Im lặng. Một khoảng lặng kéo dài đến mức tôi nghe rõ cả tiếng ve ngoài sân trường.

Rồi ngay sau đó, tiếng xì xào, bàn tán nổ ra ầm ĩ.
– Cái gì? Minh á?
– Không thể nào! Nó toàn lẹt đẹt trung bình mà?
– Hay là chép bài ai?

Tôi ngẩng đầu, ánh mắt bình thản đối diện với cả lớp. Không cần biện minh. Điểm số trên giấy chính là bằng chứng rõ ràng nhất.

Thầy giáo cũng nhìn tôi chăm chú, ánh mắt thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi khẽ gật gù:
– Minh, thầy hi vọng em sẽ giữ được phong độ này.

Tôi đứng dậy, khẽ cúi đầu:
– Vâng, thưa thầy.

Tiếng nói của tôi vang lên rõ ràng, chắc nịch. Cả lớp im lặng một thoáng. Tôi cảm nhận được những ánh nhìn đang xoáy vào mình – có kinh ngạc, có ghen tỵ, có hoài nghi – nhưng tất cả không còn quan trọng.

Trong lòng tôi, một ngọn lửa rực cháy: “Đây mới chỉ là khởi đầu.”

Ngoài cửa sổ, bầu trời trong xanh rực rỡ. Tôi cảm thấy như ánh nắng hôm nay cũng tươi sáng hơn thường lệ. Lần đầu tiên trong đời, tôi không còn là cái bóng mờ nhạt nữa. Tôi đã bước lên bục của riêng mình – và sẽ không bao giờ quay lại con đường cũ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×