xuyên không về quá khứ - tôi liền trở thành học bá

Chương 4: Cả lớp ngỡ ngàng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Căn phòng học vốn quen thuộc bỗng trở nên lạ lẫm. Sau khi thầy Minh trả bài kiểm tra, một làn sóng xôn xao lan khắp lớp. Tờ giấy trắng tinh với con số 10 đỏ chói trên góc trái cứ như một quả bom rơi xuống mặt bàn của tôi, chấn động toàn bộ không gian vốn dĩ chỉ toàn tiếng quạt trần kẽo kẹt.

“Không thể nào… thằng này điểm cao á?” – một giọng nói bán tín bán nghi vang lên từ hàng ghế phía sau.

“Chắc ăn may thôi, chứ trước giờ toàn lẹt đẹt mà.” – một giọng khác cười khẩy.

Tiếng bàn tán lan nhanh như lửa bén rơm. Tôi vẫn ngồi yên, lòng có chút bồi hồi. Không phải vì điểm số kia, mà là vì phản ứng của những gương mặt xung quanh. Lũ bạn ngày xưa từng coi tôi là “cái bóng mờ mờ trong lớp”, giờ lại nhìn tôi bằng ánh mắt chẳng rõ là kinh ngạc, ghen tị hay nghi ngờ.

Ngọc – cô bạn ngồi cùng bàn, vốn nổi tiếng “chăm học nhưng không nổi bật” – khẽ liếc sang, đôi mắt tròn xoe như muốn hỏi điều gì. “Cậu… cậu học lúc nào vậy? Mình thấy hôm qua cậu còn ngáp ngắn ngáp dài mà?”

Tôi chỉ mỉm cười, không đáp. Trong lòng tôi hiểu rõ: đó không phải công sức của mấy ngày qua, mà là tích lũy của cả một đời người từng sống lại.

Phía cuối lớp, Nam – “học bá cũ” của lớp 12A1, gương mặt lộ rõ sự khó chịu. Anh ta vốn là niềm tự hào của thầy cô, là cái tên mặc định sẽ đứng đầu bảng xếp hạng. Vậy mà hôm nay, bỗng dưng lại có một “kẻ vô danh” chen vào. Ánh mắt Nam sắc lạnh, dán chặt vào tôi như muốn thách thức.

“Có gì đâu mà ầm ĩ.” – Nam nói, giọng cố tình to vừa đủ để cả lớp nghe thấy. – “Một bài kiểm tra nhỏ, ai chẳng có lúc làm tốt. Giữ được phong độ đến cuối kỳ rồi hãy nói.”

Lời cậu ta vừa dứt, nhiều ánh mắt lập tức hướng về phía tôi, vừa chờ đợi, vừa dò xét. Một vài người gật gù, có vẻ đồng tình với Nam. Nhưng tôi vẫn bình thản. Thật ra, sự bình thản ấy không phải giả vờ – bởi trong tim, tôi đã xác định đây chính là cơ hội để làm lại từ đầu.

Thầy Minh nhìn tôi với ánh mắt khác hẳn mọi khi. Không còn cái vẻ lơ đãng khi nhắc tên tôi trả bài, thay vào đó là sự chăm chú, pha chút hứng thú. “Tốt lắm, Tuấn. Thầy không ngờ em tiến bộ nhanh đến vậy. Nếu giữ được đà này, chắc chắn em sẽ tạo nên bất ngờ lớn trong kỳ thi tới.”

Câu nói ấy như lời khẳng định, khiến lớp học càng thêm ồn ào. Người thì thán phục, người thì khẽ hừ mũi. Tôi cảm nhận rõ từng luồng cảm xúc đan xen, như thể cả lớp bỗng trở thành một sân khấu mà tôi đứng ngay chính giữa.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhớ lại những tháng ngày trước kia – khi từng bị coi thường, từng bị lãng quên trong đám đông. Một dòng cảm xúc ấm nóng lan khắp ngực: lần này, tôi nhất định sẽ không để mình trôi qua như một cái bóng nữa.

Tiếng trống vang lên báo hiệu hết tiết. Học sinh ùa ra hành lang, kéo theo vô số lời xì xào:

  • “Thằng Tuấn này ghê thật, bỗng dưng lột xác.”

  • “Không biết nó có giở trò gì không nhỉ?”

  • “Thầy còn khen nữa, chắc là thật rồi…”

Tôi bước ra khỏi lớp, vừa đi vừa cảm nhận những ánh mắt dõi theo sau lưng. Trong đó, có ánh nhìn lặng lẽ của Ngọc – đầy tò mò và khích lệ. Có ánh nhìn ganh ghét của vài đứa con trai. Và hơn hết, là ánh nhìn đầy thách thức của Nam, như ngọn lửa âm ỉ chờ ngày bùng cháy.

Bầu không khí ấy khiến tim tôi đập nhanh hơn. Một niềm hứng khởi trào dâng: cuộc chơi thật sự mới chỉ bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×