Sau sự cố ở phòng thí nghiệm, không khí trong lớp học như bị trùm một màn sương đặc quánh. Ai cũng bàn tán, ai cũng nhìn Tuấn bằng ánh mắt khác lạ – vừa ngạc nhiên, vừa dò xét. Những tiếng thì thầm mơ hồ, ban đầu chỉ vang lên ở vài nhóm nhỏ, dần dần biến thành một làn sóng ngấm ngầm len lỏi khắp cả lớp.
– Lạ thật, Tuấn cẩn thận thế mà sao lại để nhầm lọ hóa chất?
– Hay là cố ý? Cậu ấy thông minh như thế, chẳng lẽ không biết hậu quả?
– Nhưng mà Tuấn đâu có lý do gì để hại Mai… hay là…
Những câu hỏi không lời đáp ấy như những nhát dao vô hình cứa dần vào lòng Tuấn.
Thầy chủ nhiệm được mời đến, nghiêm khắc hỏi han cặn kẽ. Dù Tuấn khẳng định mình không hề sơ suất, nhưng khi thầy kiểm tra lại, lọ hóa chất kia đúng là nằm trong phần dụng cụ cậu đã sắp xếp. Ánh mắt thầy nặng trĩu thất vọng:
– Tuấn, em luôn là người gương mẫu. Nhưng sự việc lần này thật khó bỏ qua. Em cần viết bản tường trình chi tiết.
Tiếng “khó bỏ qua” như một lời kết tội giáng thẳng vào tâm trí cậu. Tuấn im lặng gật đầu, nhưng trong lòng dấy lên một sự bức bối không tài nào giải thích.
Lan vẫn ở cạnh cậu, nhưng đôi khi ánh mắt cô dao động, như thể bản thân cũng đang đấu tranh giữa tin tưởng và nghi ngờ. Điều đó khiến Tuấn càng thấy lẻ loi.
Trong khi đó, Nam ngồi ở góc lớp, đóng vai một kẻ ngoài cuộc quan tâm giả tạo. Mỗi khi có ai nhắc đến vụ việc, cậu ta lại khẽ chau mày, thở dài:
– Tớ không tin Tuấn lại như vậy đâu… nhưng mà… chắc chỉ là tai nạn thôi.
Chính cái “nhưng mà” ấy lại gieo thêm mầm nghi ngờ trong lòng mọi người.
Còn Khánh, hắn chẳng cần nói gì nhiều. Chỉ một vài tin nhắn ẩn danh, vài lời bình luận tung ra trên diễn đàn lớp: “Có ai thấy Tuấn gần lọ hóa chất đó không?”; “Thông minh quá đôi khi thành ra nguy hiểm”. Làn sóng hoang mang càng lúc càng lan rộng.
Đêm hôm ấy, Tuấn ngồi một mình trước bàn học, tờ giấy tường trình trải ra, nhưng ngòi bút không chịu chạy. Cậu không chỉ phải viết để minh oan cho mình, mà còn phải chống lại cả một vòng vây nghi ngờ đang siết chặt từ bốn phía. Mọi thứ quá tinh vi – dường như có một bàn tay đã dọn sẵn hiện trường để đẩy cậu vào thế bị động.
“Nam…” – Tuấn siết chặt tay. Nhưng trong đầu cậu hiện ra thêm một cái tên khác, mơ hồ và nguy hiểm hơn. Cậu cảm thấy Nam chỉ là con rối, và phía sau con rối ấy có một kẻ điều khiển đầy kinh nghiệm.
Ngoài kia, trong bóng tối, Khánh đọc những tin nhắn trao đổi trong nhóm chat bí mật của mình và Nam. Hắn gõ một dòng chữ ngắn gọn:
– Tốt lắm. Vòng vây đang khép lại. Nhưng đừng quên, đây mới chỉ là màn khởi động.