Buổi sáng hôm sau, khi Tuấn bước vào lớp, cậu lập tức cảm nhận được không khí lạnh lẽo lạ thường. Những ánh mắt hướng về cậu không còn là sự nể trọng hay ngưỡng mộ như trước, mà thay vào đó là dè chừng, ngờ vực. Một số bạn bè từng thân thiết vội vàng quay đi, giả vờ chăm chú vào sách vở, như thể sợ bị liên lụy nếu đứng cạnh cậu.
Ở góc lớp, nhóm bạn thân thiết ngày nào cũng bắt đầu tránh né. Khi Tuấn tiến lại gần, họ bất giác im bặt, rồi chuyển sang chủ đề khác. Sự im lặng ấy còn đau hơn cả những lời buộc tội công khai.
Lan vẫn ở gần cậu, nhưng không còn là chỗ dựa trọn vẹn. Khi Tuấn vô tình bắt gặp ánh mắt cô, cậu thấy trong đó một thoáng chần chừ. Rõ ràng, Lan đang đấu tranh dữ dội – một bên là niềm tin dành cho Tuấn, một bên là sức ép của tập thể và những nghi ngờ đang lan rộng.
– Lan… – Tuấn khẽ gọi trong giờ ra chơi. – Cậu tin tớ, phải không?
Lan cắn môi, ngập ngừng:
– Mình muốn tin… nhưng Tuấn ạ, bằng chứng thì…
Câu nói chưa dứt nhưng cũng đủ để trái tim Tuấn se thắt. “Muốn tin” và “tin” là hai khoảng cách xa vời vợi.
Trong khi đó, Nam tận hưởng sự thay đổi của cục diện. Cậu ta không cần phải nói quá nhiều. Chỉ bằng thái độ trầm mặc, thỉnh thoảng thêm vào vài câu nói “thiện ý”:
– Có lẽ Tuấn chỉ sơ suất thôi… ai mà chẳng có lúc phạm sai lầm.
Nam biến mình thành người rộng lượng, “cảm thông” với Tuấn, và chính sự cảm thông giả tạo ấy lại khiến mọi người càng ngờ vực Tuấn hơn.
Thầy cô cũng không còn nhìn Tuấn bằng ánh mắt tin tưởng tuyệt đối. Bản tường trình cậu nộp chưa đủ thuyết phục. Vụ việc vẫn đang chờ hội đồng nhà trường xem xét. Trong thời gian đó, Tuấn như bị đặt vào thế “án treo” – không chính thức bị kết tội, nhưng cũng chẳng được minh oan.
Những giờ ra chơi, Tuấn lặng lẽ ngồi một mình. Tiếng cười nói của bạn bè vang lên xung quanh, nhưng khoảng cách vô hình đã dựng lên, ngăn cách cậu với tập thể. Cậu có cảm giác như mình đang ở trong một căn phòng đầy người, nhưng lại hoàn toàn cô độc.
Lan nhìn Tuấn từ xa, trái tim cô thắt lại. Cô muốn bước tới, muốn nói một lời khẳng định để bảo vệ cậu, nhưng đôi chân lại như bị trói chặt bởi sự sợ hãi: nếu Tuấn thực sự sai, mình sẽ bị cuốn vào… nếu Tuấn đúng, tại sao bằng chứng lại chống lại cậu ấy?
Ngoài hành lang, Nam trao đổi ánh mắt với Khánh. Khánh chỉ khẽ gật đầu, khóe môi nhếch lên một nụ cười hiểm độc. Tất cả đều đang đi đúng kế hoạch – Tuấn bị cô lập, Lan bắt đầu dao động, còn Nam thì nghiễm nhiên trở thành “người thay thế” đáng tin cậy trong mắt lớp.
Tuấn siết chặt bàn tay. Cậu hiểu rằng nếu cứ tiếp tục im lặng, cậu sẽ hoàn toàn mất tất cả – bạn bè, niềm tin, và cả Lan. Nhưng vội vàng phản ứng cũng chẳng khác nào rơi vào cái bẫy của Nam và Khánh.
Trong đôi mắt u ám của cậu, một tia sáng quyết liệt lóe lên: Mình sẽ không gục ngã. Mình sẽ tìm ra sự thật, dù phải đi một mình.