Ngay ngày hôm sau, đoạn video từ camera lan truyền trong lớp như ngọn lửa gặp gió. Chưa rõ bằng cách nào, nhưng ai cũng biết Nam chính là kẻ đã khéo léo "rò rỉ" nó ra ngoài.
Trong giờ ra chơi, tiếng xì xào vang khắp nơi:
– Mày coi chưa? Rõ ràng thấy Tuấn đứng ngay trước cửa phòng thí nghiệm đó.
– Ừ, bảo sao hôm bữa nó cứ khăng khăng mình vô tội. Thì ra đang giả vờ!
– Thất vọng thật, mình tưởng Tuấn đàng hoàng hơn chứ.
Những lời thì thầm, ánh mắt nghi kỵ dồn dập bủa vây Tuấn. Dù cậu cố gắng giải thích, mọi người chỉ lắc đầu hoặc tránh mặt.
Ở góc lớp, Nam khoanh tay, nét mặt nửa cười nửa lạnh lùng. Hắn thì thầm với Khánh:
– Mọi chuyện diễn ra đúng như kế hoạch. Giờ thì chẳng cần chúng ta động tay thêm nữa, cả lớp sẽ tự đẩy nó ra rìa.
Khánh nhếch môi:
– Tuấn càng cố thanh minh, tụi nó càng nghĩ cậu ta ngụy biện. Đúng là tuyệt.
Hương, ngồi ở bàn cuối, nhìn cảnh ấy mà lòng rối bời. Cô biết rõ Tuấn không phải loại người dối trá, nhưng giữa cả rừng bằng chứng và dư luận, tiếng nói của cô trở nên yếu ớt.
Chiều hôm đó, khi Tuấn đi ngang hành lang, vài bạn nam cố tình chắn đường. Một người gằn giọng:
– Này Tuấn, còn gì để chối nữa không? Nếu cậu thực sự làm thì nên tự thú đi, để lớp khỏi bị liên lụy.
Tuấn cắn chặt môi, tay nắm chặt đến run lên. Cậu muốn hét lên rằng mình vô tội, nhưng giọng nghẹn lại. Mọi ánh mắt, mọi lời bàn tán đều như sợi dây xiết quanh cổ.
Trong bóng tối, Nam quan sát từ xa, lòng tràn ngập khoái cảm chiến thắng. Hắn thì thầm với chính mình:
– Trò chơi đã khép chặt. Tuấn sẽ không còn đường thoát.
Nhưng Nam không nhận ra, ở cuối hành lang, Minh đứng lặng lẽ. Trên gương mặt cậu lớp trưởng, thay vì nụ cười hả hê, lại là một cái nhíu mày sâu kín. Có điều gì đó… không khớp trong đoạn video ấy. Và Minh bắt đầu cảm thấy… nghi ngờ.