xuyên không về quá khứ - tôi liền trở thành học bá

Chương 6: Những bài học đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiết Văn sáng hôm sau, lớp 12A1 vốn hay ngáp dài, bỗng trở nên khác lạ. Bởi vì sau màn kiểm tra Toán hôm trước, tất cả mọi người đều chờ xem tôi có phải chỉ “ăn may” hay không.

Cô Hương – giáo viên Văn – đưa ra một đề nghị bất ngờ:
“Các em, tuần sau chúng ta sẽ có bài viết nghị luận xã hội. Để luyện tập, hôm nay cô muốn mỗi người viết nhanh một đoạn ngắn về chủ đề ‘Khát vọng tuổi trẻ’.”

Tiếng thở dài vang khắp lớp. Văn vốn là nỗi ám ảnh của nhiều đứa, nhất là với mấy cậu ham Toán – Lý – Hóa như Nam.

Tôi cầm bút. Từng chữ, từng câu tuôn ra mạch lạc. Những trải nghiệm của một người đã sống qua nhiều năm tháng, từng thất bại, từng nuối tiếc, bỗng dồn cả vào trang giấy. Không còn là lối viết khô cứng học sinh nữa, mà là những dòng chữ có hơi thở của đời sống thật.

Khi cô Hương đọc bài của tôi trước lớp, cả phòng im phăng phắc. Có bạn còn ngẩng lên, nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc.

“Tuấn, cô thật sự bất ngờ.” – Cô Hương gật gù. – “Cách viết này chín chắn hơn hẳn. Cứ giữ vững phong độ, em hoàn toàn có thể tham gia đội tuyển Văn.”

Một tràng xì xào vang lên:

  • “Không thể tin nổi, nó còn giỏi Văn nữa hả?”

  • “Trước giờ có bao giờ thấy nó phát biểu đâu…”

  • “Thế này thì bá đạo thật rồi.”

Nam ngồi im, mặt lạnh tanh, nhưng bàn tay nắm chặt đến mức khớp ngón trắng bệch.

Chiều đến, tiết Hóa học. Thầy Phong viết một phương trình phức tạp lên bảng, rồi quay xuống hỏi:
“Có ai thử cân bằng giúp thầy không?”

Lớp im lặng. Đây vốn là dạng bài khó, ít ai xung phong. Tôi giơ tay. Bước lên bảng, phấn kêu ken két theo từng nét viết. Chỉ chưa đến một phút, phương trình cân bằng hoàn chỉnh hiện ra.

Thầy Phong nhìn tôi, hơi sững lại rồi gật đầu: “Rất chính xác, rất nhanh. Tốt lắm, Tuấn.”

Cả lớp lại ồ lên lần nữa. Từng ánh mắt dần dần thay đổi: từ ngạc nhiên, nghi ngờ, chuyển thành thừa nhận.

Sau buổi học, khi tôi thu dọn đồ thì Nam tiến lại gần, nụ cười nhạt nhoà trên môi.

“Cũng ghê đấy. Nhưng cậu có chắc là giữ được mãi không?” – Cậu ta vỗ vai tôi, giọng nói như lưỡi dao trượt qua tai. – “Tôi thì không tin vào sự lột xác thần kỳ. Chắc chắn có điểm yếu, và tôi sẽ tìm ra thôi.”

Ánh mắt Nam lấp lánh sự kiêu ngạo xen lẫn cay cú. Tôi hiểu, cậu ta sẽ không ngồi yên để nhìn vị trí số một bị lung lay.

Chiều muộn, tin đồn bắt đầu lan ra:
“Nghe nói tuần sau Nam sẽ thách Tuấn làm bài tập nhóm môn Lý.”
“Chắc chắn nó định gài Tuấn một vố.”
“Ôi, lớp mình sắp có kịch hay nữa rồi!”

Tôi nghe thấy hết, chỉ khẽ mỉm cười. Trong lòng tôi dâng lên một niềm hứng khởi lạ lùng: cuộc chiến này càng căng thẳng, tôi lại càng có động lực.

Ở một góc lớp, Ngọc nhìn tôi thật lâu, đôi mắt sáng lên như vừa thấy một điều gì đó rất khác. Có lẽ cô ấy là người đầu tiên cảm nhận được rằng: từ hôm nay, lớp 12A1 sẽ không còn yên bình nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×