Buổi sáng hôm ấy, không khí trong lớp 12A1 khác thường. Mới vừa vào tiết Vật Lý, nhiều ánh mắt đã liên tục đảo về phía tôi và Nam, như chờ đợi một màn kịch hấp dẫn. Tin đồn về “bài tập nhóm” mà Nam chuẩn bị tung ra đã lan rộng từ hôm trước, ai cũng nôn nóng được xem kết quả.
Thầy Quang – giáo viên Lý – sau khi giảng xong một phần về dao động và sóng cơ, liền nói:
“Hôm nay chúng ta sẽ chia nhóm nhỏ, cùng giải quyết một bài tập tổng hợp. Thầy muốn xem ai có khả năng vận dụng kiến thức nhanh nhất.”
Chưa kịp để thầy chia nhóm, Nam đã đứng bật dậy:
“Thưa thầy, em xin đề nghị cho em làm nhóm trưởng và chọn thành viên. Như vậy sẽ thi đua công bằng hơn.”
Cả lớp ồ lên. Ai cũng biết Nam đang nhắm đến điều gì. Thầy Quang thoáng suy nghĩ, rồi gật đầu:
“Được, miễn là công bằng.”
Nam đảo mắt quanh lớp, rồi dừng lại ở tôi. Nụ cười nhạt lướt trên môi:
“Tuấn, cậu vào nhóm tôi nhé. Tôi muốn xem thử ‘học bá mới nổi’ có gì đặc biệt không.”
Tiếng xì xào rộ lên:
“Trời, thế này là Nam muốn dìm Tuấn rồi.”
“Bài tập nhóm Vật Lý khó lắm, coi bộ Tuấn sắp lộ mặt.”
Tôi chỉ gật nhẹ, không chút do dự.
Bài toán thầy Quang đưa ra quả thật không dễ: một con lắc đơn dao động trong môi trường có lực cản, kết hợp với sự thay đổi chiều dài dây theo thời gian. Cả lớp nhìn vào tờ đề mà nhăn mặt.
Nam lập tức chỉ đạo:
“Để tôi phân công. Tuấn sẽ làm phần tính toán chính. Còn lại nhóm tôi sẽ lo vẽ đồ thị, viết báo cáo.”
Nghe qua thì có vẻ hợp lý, nhưng ai cũng nhận ra Nam cố tình dồn hết gánh nặng vào tôi. Chỉ cần tôi mắc lỗi nhỏ, cả nhóm sẽ mất điểm, và cái tiếng “học bá rởm” sẽ bám lấy tôi ngay.
Ngọc – tình cờ cũng được xếp cùng nhóm – khẽ kéo áo tôi thì thầm:
“Nó gài cậu đấy. Cẩn thận…”
Tôi khẽ cười: “Không sao.”
Thời gian làm bài bắt đầu. Tôi cầm bút, mắt lướt nhanh qua đề. Trong đầu, từng công thức, từng định luật vật lý xếp hàng rõ ràng như quân cờ.
Tôi viết liền tay:
Áp dụng phương trình dao động điều hòa.
Thêm thành phần lực cản dạng ma sát nhớt.
Xử lý biến thiên chiều dài bằng phép đạo hàm theo thời gian.
Tách riêng các nghiệm đặc biệt và đưa về công thức tổng quát.
Chưa đến mười phút, những dòng công thức phức tạp đã gọn gàng hiện trên giấy. Tôi còn phác thảo luôn đồ thị biểu diễn biên độ giảm dần theo thời gian, đường cong uyển chuyển đến mức thầy Quang đi ngang qua cũng phải dừng lại, nhíu mày kinh ngạc.
Nam liếc nhìn, thoáng giật mình. Nhưng cậu ta vẫn giữ vẻ bình thản, hắng giọng:
“Đúng thì đúng, nhưng giải quá nhanh thì dễ sai lắm. Để tôi kiểm tra lại.”
Cậu ta cầm bài của tôi, soi từng dòng, hy vọng tìm ra một sai sót nào đó. Nhưng càng xem, sắc mặt càng nặng nề. Cuối cùng, cậu ta đặt xuống, không nói thêm.
Thầy Quang yêu cầu mỗi nhóm cử đại diện lên trình bày. Nam đương nhiên đẩy tôi lên:
“Tuấn là người làm phần chính, để bạn ấy nói sẽ rõ hơn.”
Tôi bước lên bục giảng, trong ánh nhìn chăm chú của cả lớp. Tim tôi đập mạnh, nhưng không phải vì lo sợ – mà là vì cảm giác hứng khởi khó tả.
Tôi bắt đầu giải thích:
“Từ giả thiết bài toán, ta có phương trình vi phân chuyển động dạng… Khi đưa lực cản vào, nghiệm thu được là dạng hàm mũ giảm dần. Đồng thời, vì chiều dài dây thay đổi, tần số góc cũng biến thiên theo…”
Giọng tôi chắc nịch, rõ ràng. Cả lớp im phăng phắc. Những con số, đồ thị, lý luận đan xen như một bản nhạc logic, chặt chẽ đến mức khó có thể phản bác.
Khi tôi kết thúc, thầy Quang vỗ tay:
“Rất tốt! Lời giải đầy đủ, cách trình bày mạch lạc, thậm chí có thêm minh họa trực quan. Đây là đáp án hoàn hảo mà thầy mong chờ. Tuấn, em làm thầy rất bất ngờ.”
Tiếng vỗ tay rộ lên. Ngọc nhìn tôi, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Một vài bạn khác thì trầm trồ:
“Ghê thật, nó cân luôn cả Nam rồi.”
“Không ngờ Tuấn lại mạnh cả môn Lý.”
Nam ngồi dưới, gương mặt lạnh như băng. Nụ cười nửa miệng biến mất, thay vào đó là ánh mắt sắc bén, chan chứa sự khó chịu.
Tôi trở về chỗ, lướt nhìn Nam. Trong khoảnh khắc, ánh mắt hai chúng tôi chạm nhau – một sự thách thức không lời.
Trong lòng tôi vang lên một câu nói:
Trận chiến học bá này… mới chỉ bắt đầu nóng lên thôi.