Từ sau tiết Vật Lý hôm ấy, cái tên Tuấn không còn là kẻ mờ nhạt trong lớp nữa. Tôi đi đâu cũng nghe thấy tiếng bàn tán, thậm chí có mấy lớp bên cạnh còn chạy sang hỏi thăm: “Ê, nghe nói lớp mày có thằng học bá mới à?”
Nhưng khi ánh hào quang mới bắt đầu nhen nhóm quanh tôi, thì một làn sóng ngầm cũng dần trỗi dậy. Người đứng sau không ai khác ngoài Nam.
Chiều hôm đó, trong giờ ra chơi, tôi nghe loáng thoáng mấy đứa ở bàn cuối thì thầm:
“Nghe nói nó chép bài ở đâu đó, chứ không thể tự làm nhanh vậy đâu.”
“Ừ, chắc trúng tủ thôi. Trước giờ học dốt, sao tự nhiên giỏi đột ngột được.”
“Tao còn nghe nói nó mua tài liệu đặc biệt, mấy dạng đề của thầy đều có sẵn trong đó.”
Lời đồn như những con sóng nhỏ, âm thầm lan rộng. Ban đầu chỉ trong lớp, rồi dần ra cả khối.
Ngọc nghe thấy, cau mày quay sang tôi:
“Cậu có biết người tung mấy tin này là ai không?”
Tôi khẽ cười: “Không cần đoán cũng biết.”
Ánh mắt Ngọc chùng xuống. Rõ ràng, cô ấy lo lắng cho tôi hơn là tin vào những tin đồn kia.
Nam không chỉ dừng lại ở việc gieo rắc nghi ngờ. Trong các giờ học nhóm, cậu ta khéo léo kéo vài người vốn thần tượng mình về phe. Những câu nói tưởng chừng vô hại, nhưng đủ gieo mầm:
“Tuấn giỏi thật, nhưng lạ quá, từ kém mà thành siêu nhân… các cậu không thấy kỳ sao?”
“Biết đâu có bí kíp gì đó mà không chia sẻ với ai.”
“Người giỏi thật sự thì phải ổn định lâu dài, chứ đâu phải bùng lên trong chốc lát.”
Một vài bạn trong lớp bắt đầu dao động. Thay vì thán phục tôi, họ nhìn với ánh mắt dò xét, xen lẫn ngờ vực.
Trong giờ Toán kế tiếp, thầy Minh gọi tôi lên bảng giải một bài hình học khó. Tôi làm trôi chảy, nhưng từ dưới lớp lại vang lên tiếng xì xào:
“Chắc học thuộc lời giải thôi.”
“Có khi nào được thầy bật mí trước?”
Những lời nói ấy không chĩa thẳng vào tôi, nhưng đủ để khiến bầu không khí trở nên nặng nề.
Nam ngồi ở bàn đầu, thản nhiên chống cằm, khóe môi nhếch nhẹ. Rõ ràng, cậu ta hài lòng với hiệu ứng mình tạo ra.
Tối hôm đó, khi tôi ngồi ôn bài trong ký túc xá, tin nhắn từ một người bạn cũ bất ngờ gửi tới:
“Ê, có thật mày mua đáp án từ chỗ nào không? Trên mạng đang đồn rần rần kìa.”
Tôi nhìn màn hình điện thoại, trong lòng bỗng dấy lên cảm giác vừa buồn cười vừa cay đắng. Cả đời trước, tôi từng thua kém, từng bị bỏ quên. Đến khi sống lại, dùng chính kiến thức của mình để chứng minh, thì lại bị nghi ngờ là ăn gian.
Tôi nhắm mắt, hít sâu một hơi. Trong đầu vang lên lời thề thầm lặng:
“Được thôi, Nam. Nếu cậu muốn biến chuyện này thành cuộc đấu trí, tôi sẽ chơi đến cùng. Nhưng hãy nhớ, kẻ nào gieo gió… ắt sẽ gặt bão.”
Ngày hôm sau đến lớp, tôi bước vào trong hàng loạt ánh mắt bán tín bán nghi. Một cuộc chiến mới đã bắt đầu – không còn là bài toán hay phương trình, mà là trận chiến danh dự và niềm tin.
Và trong sâu thẳm, tôi biết: để trở thành học bá thật sự, tôi không chỉ cần giỏi – mà còn phải chứng minh bản thân trước những âm mưu bẩn thỉu nhất.