xuyên không về quá khứ - tôi liền trở thành học bá

Chương 9: Đòn đáp trả


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trong những ngày gần đây, không khí trong lớp học bỗng trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Những ánh mắt vốn tò mò, khâm phục dành cho Tuấn dần pha lẫn sự nghi ngờ, dè bỉu. Mỗi lần bước vào lớp, cậu đều nghe loáng thoáng những câu thì thầm:

“Nghe nói Tuấn chỉ ăn may thôi, chứ thật ra chẳng giỏi đến vậy.”
“Ừ, mấy hôm trước làm gì có ai biết đến cậu ta, tự nhiên giờ thành học bá, thấy đáng ngờ lắm.”
“Có khi chép tài liệu đâu đó rồi đem nộp thôi.”

Tuấn im lặng. Không phải cậu không nghe, mà là cố gắng nuốt hết những lời dèm pha kia vào lòng. Dù đã từng trải qua bao biến cố trong kiếp trước, cậu vẫn không khỏi thấy chua xót. Cậu hiểu ngay: đây chính là bàn tay của Nam – kẻ học bá cũ đang tìm cách giành lại ánh hào quang.

Nhưng khác với bản thân ở tuổi mười sáu năm ấy, Tuấn giờ đã là một người từng trải. Cậu biết rằng, để đáp trả, không thể chỉ bằng lời nói. Muốn dập tắt đồn thổi, chỉ có một cách: chứng minh thực lực.

Tiết Toán định mệnh

Tiếng chuông báo hiệu tiết Toán vang lên. Cả lớp rì rầm bàn tán, bởi hôm nay thầy Minh – giáo viên Toán nổi tiếng nghiêm khắc – sẽ kiểm tra miệng một số học sinh. Nam ngồi phía trước, khẽ nhếch môi khi bắt gặp ánh mắt của Tuấn.

“Đây chính là cơ hội…” – Nam nghĩ thầm. Cậu ta biết thầy Minh thường chọn học sinh ngẫu nhiên để giải bài trên bảng, và nếu Tuấn thật sự chỉ là kẻ ăn may, chắc chắn sẽ bị lật tẩy.

Quả nhiên, sau khi giảng xong một định lý, thầy Minh đảo mắt quanh lớp, rồi dừng lại:
– Tuấn, em lên bảng làm giúp thầy bài này.

Không khí trong lớp như ngưng lại. Mọi ánh mắt đổ dồn vào Tuấn. Một số bạn khẽ bật cười khúc khích, như thể chờ đợi một màn “té ngã” của học bá mới nổi. Nam khẽ gõ ngón tay lên bàn, ánh mắt lóe lên sự chờ đợi đắc thắng.

Tuấn đứng dậy. Bàn tay cầm viên phấn thoáng run, nhưng đôi mắt thì sáng rực. Trên bảng, bài toán không hề đơn giản: một bài hình học không gian với yêu cầu chứng minh mối quan hệ giữa các đường thẳng và mặt phẳng – dạng bài khiến không ít học sinh giỏi cũng phải vò đầu bứt tai.

Một thoáng im lặng trôi qua. Rồi Tuấn bắt đầu viết.

Ánh mắt thay đổi

Những dòng chữ phấn hiện dần lên bảng. Ban đầu là các giả thiết cơ bản, rồi đến từng bước suy luận logic, mạch lạc. Cậu viết không vội, nhưng dứt khoát, mỗi bước đều chặt chẽ, rõ ràng.

Cả lớp dần im lặng. Những lời xì xào, những tiếng cười khúc khích biến mất. Mọi người ngồi thẳng dậy, chăm chú theo dõi từng dòng chữ.

Nam nhíu mày. Cậu ta vốn cũng hiểu đề bài, nhưng không nghĩ Tuấn có thể đi xa đến vậy. Đặc biệt là khi Tuấn sử dụng một cách chứng minh mới lạ, gọn gàng hơn cả phương pháp sách giáo khoa – rõ ràng không phải “chép lại” từ đâu, mà là hiểu sâu vấn đề.

Khi dòng chữ cuối cùng được viết xong, Tuấn đặt viên phấn xuống. Cậu quay lại, giọng bình tĩnh:
– Thưa thầy, em đã hoàn thành lời giải.

Thầy Minh tiến đến, chăm chú đọc từng bước. Rồi ông gật gù, đôi mắt ánh lên sự ngạc nhiên. Cuối cùng, thầy mỉm cười hiếm hoi:
– Rất tốt. Không chỉ đúng mà còn sáng tạo. Tuấn, em đã thể hiện tư duy vượt trội. Cả lớp, hãy lấy đây làm ví dụ về cách trình bày khoa học.

Lớp học bùng nổ. Tiếng bàn tán lại vang lên, nhưng lần này là sự trầm trồ:

“Không thể tin được, lời giải này còn gọn hơn cả trong sách tham khảo.”
“Chẳng lẽ Tuấn thật sự giỏi đến vậy?”
“Nam chắc phải nóng mặt lắm đây…”

Tuấn chỉ mỉm cười nhẹ, trở về chỗ ngồi. Trong lòng cậu, cơn ấm ức mấy hôm qua như tan biến. Đây chính là đòn đáp trả mạnh mẽ nhất: để thực lực tự lên tiếng.

Nam trong bóng tối

Nam ngồi bất động. Bàn tay cậu ta nắm chặt đến trắng bệch. Ánh hào quang vốn thuộc về cậu, giờ lại bị cướp mất một cách hiển nhiên. Nhưng Nam không dễ dàng chấp nhận thất bại. Trong mắt cậu ta lóe lên tia sáng lạnh lẽo:
“Tuấn à… mày tưởng thế là xong sao? Đây mới chỉ bắt đầu.”

Nam quay sang vài người bạn thân, khẽ thì thầm điều gì đó. Ánh mắt chúng lóe lên sự đồng tình. Rõ ràng, Nam đã có kế hoạch tiếp theo.

Khoảnh khắc lặng thầm

Khi buổi học kết thúc, Tuấn ngồi lặng nhìn cuốn vở. Trong lòng cậu dâng lên một cảm xúc khó tả: vừa nhẹ nhõm, vừa rạo rực. Ở kiếp trước, cậu chưa từng có cơ hội đứng trên bục giảng, chứng minh bản thân trước tất cả. Nhưng giờ đây, cậu đã làm được – không chỉ cho mình, mà còn như một lời tuyên bố: Tuấn đã trở lại, và lần này sẽ không bao giờ lùi bước.

Một bàn tay khẽ đặt lên vai. Là Hằng – cô bạn ngồi cạnh. Cô cười tươi, đôi mắt ánh lên sự ngưỡng mộ:
– Tuấn, cậu thật sự giỏi. Mình chưa bao giờ thấy ai giải Toán mạch lạc như cậu.

Tuấn hơi bất ngờ, rồi gật đầu:
– Cảm ơn. Mình chỉ cố gắng hết sức thôi.

Hằng mỉm cười, nhưng trong ánh mắt thấp thoáng một cảm xúc khác – tò mò, xen lẫn hứng thú. Có lẽ từ giờ, trong lớp học này, vị thế của Tuấn sẽ không còn như trước.

Lời hứa thầm lặng

Khi trở về nhà, Tuấn nằm dài trên bàn học, nhìn ra khoảng trời chiều vàng ươm. Cậu biết, con đường phía trước không hề dễ dàng. Nam chắc chắn sẽ còn nhiều chiêu trò, và mối quan hệ trong lớp học cũng ngày càng phức tạp.

Nhưng cậu mỉm cười. Ở kiếp này, cậu không còn đơn độc nữa. Cậu đã có tri thức, kinh nghiệm, và cả khát vọng được sống một tuổi trẻ rực rỡ.

“Nam muốn chơi trò chiến đấu học bá?” – Tuấn nghĩ thầm. – “Được thôi. Nhưng lần này, người chiến thắng sẽ là ta.”

Ngoài cửa sổ, ánh nắng cuối ngày trải dài, rực rỡ như một khúc khải hoàn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×