xuyên không về thời đại tình yêu

Chương 3: Lễ hội giữa thị trấn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, ánh nắng rọi qua khung cửa sổ, chiếu lên gương mặt Lạc Tinh Vy còn ửng hồng vì giấc ngủ trưa. Hôm nay, cô nghe dân làng nhắc đến một lễ hội địa phương sắp diễn ra – một truyền thống đã tồn tại bao đời, nơi mọi người tụ tập, hát hò, chơi trò chơi và chia sẻ niềm vui.

Tinh Vy vừa hào hứng vừa lo lắng. Trong đầu cô hiện lên vô số câu hỏi: “Mình có hiểu phong tục này không? Mình sẽ làm gì nếu lỡ mắc lỗi? Mình có thể hòa nhập được không?”

Khi cô bước ra khỏi nhà, chàng trai hôm qua – người dẫn cô hòa nhập cuộc sống nơi đây – đã đứng sẵn ngoài cổng. Anh mặc áo choàng lam nhạt, dáng đi thẳng, ánh mắt nhìn cô từ đầu đến chân, như thể kiểm tra xem cô đã chuẩn bị sẵn sàng chưa.

“Cô đã ăn sáng chưa?” anh hỏi, giọng vẫn bình tĩnh nhưng ẩn ý quan tâm.

Tinh Vy lắc đầu: “Chưa… tớ còn hơi bỡ ngỡ… Nhưng hôm nay tớ muốn tham gia lễ hội. Chắc chắn sẽ rất thú vị.”

Anh nhíu mày, nhưng rồi gật đầu: “Được. Nhưng cô phải đi theo tôi, đừng tự ý đi lung tung. Lễ hội không chỉ vui vẻ mà còn có những luật lệ mà cô không quen biết. Một sơ suất nhỏ cũng có thể gây hiểu lầm.”

Cô hớn hở: “Đồng ý! Tớ sẽ ngoan.”

Khi đến quảng trường thị trấn, Tinh Vy bị choáng ngợp bởi không khí sôi động. Trẻ con chạy nhảy khắp nơi, người lớn mặc trang phục rực rỡ, bày bán các món ăn, hoa quả, đồ thủ công. Âm thanh trống, chiêng hòa lẫn tiếng cười, tiếng trò chuyện khiến không gian tràn đầy năng lượng.

Cô háo hức bước đi, mắt sáng rực. “Ôi… mọi thứ đều thật khác lạ… mà sao lại đẹp thế này nhỉ?” Cô thầm thì, tay liên tục chỉ và quan sát.

Chàng trai đi bên cạnh, ánh mắt lạnh nhưng dường như cũng có phần thích thú khi thấy cô hứng khởi như vậy. “Cô nên quan sát trước khi tham gia. Không phải tất cả trò chơi hay phong tục ở đây đều như cách cô nghĩ.”

Tinh Vy gật gù, nhưng vừa dứt câu, cô đã bị cuốn vào một nhóm trẻ con đang chơi trò kéo co. Không kịp suy nghĩ, cô chạy đến tham gia, hét lên: “Tớ muốn chơi!”

Những đứa trẻ nhìn cô ngạc nhiên, nhưng rồi mỉm cười và cho cô tham gia. Cô kéo một đầu dây, chân chưa vững, vừa kéo vừa trượt. Cả người cô nghiêng ngả, khiến những người xung quanh cười khúc khích.

“Cô gái này thật… dẻo dai nhưng vụng về!” một cậu bé cười, kéo mạnh dây hơn.

Tinh Vy mếu máo nhưng cũng cười: “Đừng giật mạnh như vậy chứ… Ôi trời… té mất rồi!”

Và đúng như lời cô lo lắng, một cú trượt mạnh khiến cô ngã nhào xuống đất, cuốn theo dây kéo co và làm mấy đứa trẻ cũng ngã theo. Không khí xung quanh vừa im lặng, rồi mọi người phá lên cười.

Chàng trai đi nhanh đến, cúi xuống giúp cô đứng dậy. “Cô không sao chứ?” ánh mắt anh lo lắng lộ ra, dù giọng nói vẫn điềm tĩnh.

Tinh Vy đỏ mặt, cười ngượng: “T… tớ ổn… chỉ hơi xấu hổ một chút…”

Anh nhíu mày, dường như vừa bực vừa thích thú: “Cô quả thật khác biệt. Thật sự.”

Tinh Vy cười, thầm nghĩ: “Anh ấy… sao lại nhìn mình như vậy nhỉ? Cũng lạ nhưng… dễ chịu.”

Sau trò kéo co, Tinh Vy tiếp tục tham gia các hoạt động khác. Cô thử chơi ném vòng, cắt hoa giấy, và thậm chí thử vài món ăn đường phố. Mỗi lần cô làm sai cách, dân làng đều cười, nhưng không ai trách mắng. Cô cảm thấy vừa bỡ ngỡ vừa hạnh phúc – cảm giác được chào đón trong một thế giới xa lạ.

Chàng trai đứng bên cạnh, lúc thì giải thích cách chơi, lúc thì nhắc nhở cô cẩn thận. Cô nhận ra rằng, dù giọng điệu lạnh lùng, nhưng anh luôn quan sát và bảo vệ cô. Một lần, khi cô định trèo lên ghế để lấy quả bóng bị mắc, anh nhanh chóng kéo tay cô xuống, ánh mắt nghiêm nghị: “Đừng liều mạng như vậy. Nếu té sẽ nguy hiểm.”

Tinh Vy đỏ mặt, vừa bực vừa thấy ấm lòng: “Anh… anh thật là… khó gần nhưng lại quan tâm ghê.”

Đến trưa, quảng trường bắt đầu tổ chức bữa ăn tập thể. Người dân trải chiếu, đặt cơm, rau, thịt kho, canh rau củ lên. Tinh Vy lần đầu nhìn thấy bữa ăn kiểu cổ đại thực thụ. Cô ngồi xuống bên chàng trai, ánh mắt tò mò.

Anh đặt một bát canh rau trước mặt cô: “Ăn từ từ, đừng vội. Đây là cách người dân ở đây ăn uống, nên cô cần học cách nhai chậm và trò chuyện lịch sự.”

Tinh Vy múc một muỗng canh, nhai chậm rãi theo lời anh dặn, nhưng vô tình đổ một ít canh lên váy. Cô hốt hoảng, lúng túng: “Ôi trời… xấu hổ quá…”

Chàng trai cúi xuống, lấy khăn lau cho cô, giọng vẫn bình tĩnh: “Không sao. Chỉ là canh. Nhưng cô nên chú ý hơn.”

Tinh Vy đỏ mặt, nhưng trong lòng lại thấy một niềm vui lạ thường: “Anh ấy… thật sự quan tâm mình…”

Buổi chiều, lễ hội tiếp tục với những màn biểu diễn văn nghệ. Tinh Vy tò mò, đi theo dòng người xem. Cô bị cuốn hút bởi các tiết mục múa, ca hát, đặc biệt là màn biểu diễn trống chiêng rộn rã.

Một cô gái trong trang phục truyền thống mời Tinh Vy lên sân khấu tham gia múa vòng. Cô do dự, nhưng chàng trai ra hiệu: “Đi thôi. Cô sẽ học nhanh mà.”

Tinh Vy bước lên, vòng hoa trên đầu hơi lệch, tay run run. Khi bắt đầu nhảy theo điệu nhạc, cô vừa nhảy vừa loạng choạng, khiến khán giả vừa bất ngờ vừa cười thích thú. Mỗi bước đi, cô lại bám vào tay chàng trai.

“Cố lên… bình tĩnh… nhẹ nhàng thôi.” Anh nói, giọng điềm tĩnh nhưng dịu dàng hơn.

Tinh Vy cười, ánh mắt lấp lánh: “Anh ấy… sao lúc nào cũng khiến mình vừa lo vừa muốn tin tưởng nhỉ…”

Cuối cùng, màn múa kết thúc, dân làng vỗ tay rần rần. Tinh Vy cúi chào, vừa xấu hổ vừa vui sướng. Chàng trai đứng cạnh, ánh mắt hơi mềm đi: “Cô làm tốt.”

Khi lễ hội kết thúc, mặt trời dần lặn, nhuộm màu cam rực lên bầu trời. Tinh Vy và chàng trai đi dọc con đường đất trở về nhà. Không khí yên bình, tiếng cười và trò chuyện của dân làng vẫn vang vọng từ xa.

Tinh Vy thở phào, tay vẫn ôm bụng vì đói sau một ngày dài tham gia hoạt động. “Hôm nay… thật sự là một trải nghiệm tuyệt vời. Mình… mình chưa từng thấy điều gì thú vị đến thế.”

Anh nhìn cô, ánh mắt khó đoán: “Cô dường như… đang dần thích nghi.”

Tinh Vy mỉm cười: “Ừ… nhưng… nhờ có anh dẫn đường, tớ mới sống sót qua ngày đầu tiên của lễ hội.”

Anh gật đầu, giọng điềm tĩnh: “Ngày mai sẽ còn nhiều thử thách hơn. Cô nên nghỉ ngơi, học cách quan sát và hòa nhập.”

Tinh Vy đỏ mặt, nhưng ánh mắt lấp lánh niềm vui: “Anh ấy… lạnh lùng mà… sao lại khiến mình cảm thấy an toàn nhỉ…?”

Buổi tối, ngồi bên bếp lửa, Tinh Vy nhìn ra ngoài trời, nơi những ngôi nhà nhỏ dần chìm vào bóng tối, ánh đèn dầu nhấp nháy từ trong các cửa sổ. Cô thầm nhủ: “Ngày hôm nay thật sự tuyệt vời. Mình đã hòa nhập… ít nhất một phần. Và… có anh ấy bên cạnh, mình tin mình có thể sống tốt ở nơi này.”

Cô nhắm mắt lại, lòng tràn đầy kỳ vọng: một thế giới hoàn toàn mới, nơi cô sẽ phải học hỏi, trải nghiệm, và… có lẽ sẽ tìm thấy những điều bất ngờ, không chỉ về bản thân mà còn về trái tim mình.

Và thế là, ngày đầu tiên của lễ hội kết thúc, khép lại với những kỷ niệm vừa hài hước, vừa ấm áp, mở ra một chương mới trong hành trình của Lạc Tinh Vy tại thị trấn cổ đại – nơi cô sẽ học cách sống, yêu thương, và khám phá những điều kỳ diệu mà thế giới mới mang lại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×