Sau đột phá bất ngờ, Đường Lam cảm thấy một luồng năng lượng mới đang chảy trong cơ thể Mộ Dung Tuyết Lam. Dù chỉ là Luyện Khí kỳ tầng một, nhưng nó đã là khởi đầu cho một hành trình phi thường. Với kinh nghiệm của một sát thủ và chuyên gia y độc, cô biết rõ mình cần gì tiếp theo: tăng cường tu vi và bắt đầu trả thù.
Màn đêm buông xuống, phủ Tướng quân chìm vào tĩnh lặng. Đường Lam lặng lẽ rời giường. Cô không thể mãi ở trong phòng điều chế độc dược. Cô cần một nơi kín đáo hơn để tu luyện và thử nghiệm những loại độc tố mới. Nơi thích hợp nhất chính là phía sau khu vườn cấm của phủ, nơi có một căn nhà gỗ bỏ hoang mà không ai dám bén mảng tới vì tin đồn về ma quỷ.
Lần theo ký ức của Tuyết Lam, Đường Lam dễ dàng tìm đến đó. Căn nhà gỗ phủ đầy rêu phong, không khí ẩm thấp và lạnh lẽo, nhưng đối với Đường Lam, đây lại là một nơi lý tưởng. Cô dùng tay vuốt nhẹ lên lớp bụi dày, khóe môi khẽ nhếch. "Từ giờ, đây sẽ là căn cứ bí mật của ta."
Trong những ngày tiếp theo, Mộ Dung Tuyết Lam gần như biến mất khỏi tầm mắt mọi người. Cô viện cớ sức khỏe yếu, cần tịnh dưỡng sâu kín, không ai dám làm phiền. Ngay cả Tiểu Thúy cũng chỉ được phép mang cơm nước đến cửa rồi rời đi.
Đường Lam vùi mình vào tu luyện. Cô không tu luyện linh khí theo cách thông thường. Vạn Độc Linh Thể của cô độc đáo ở chỗ nó có thể hấp thụ mọi loại độc tố để chuyển hóa thành linh lực. Cô không ngừng tìm kiếm và điều chế các loại độc dược từ khu vườn hoang kia, uống chúng, và chịu đựng những cơn đau quặn thắt khi cơ thể "thanh lọc" và chuyển hóa.
Mỗi lần một loại độc dược được hấp thụ hoàn toàn, kinh mạch của cô lại được củng cố thêm một chút, linh lực tăng lên một tầng. Tốc độ tu luyện của cô nhanh đến mức kinh người, vượt xa bất kỳ thiên tài tu luyện nào trên Lục địa Thương Khung. Chỉ trong vòng một tuần, cô đã liên tiếp đột phá từ Luyện Khí kỳ tầng một lên tầng ba. Đây là tốc độ chưa từng có!
Không chỉ tu luyện, Đường Lam còn bắt đầu nghiên cứu kỹ lưỡng tình hình Mộ Dung gia và Đế quốc Thiên Long. Từ ký ức của Tuyết Lam, cô biết được rằng Trưởng công chúa – mẫu thân của Tuyết Lam – trước đây là một người phụ nữ mạnh mẽ, được Hoàng đế sủng ái. Nhưng sau khi sinh Tuyết Lam, bà dần suy yếu, quyền lực bị thu hẹp, và thậm chí còn bị một số thứ phi của Tướng quân Mộ Dung gia lấn át.
"Thứ phi Lưu thị... và con gái của ả, Mộ Dung Nguyệt Nhi." Đường Lam lẩm bẩm. Trong ký ức của Tuyết Lam, Lưu thị luôn tìm cách chèn ép mẫu thân nàng, còn Mộ Dung Nguyệt Nhi thì thường xuyên sỉ nhục, bắt nạt nàng, thậm chí còn là người đã tung tin đồn về "phế vật hoàng phi" khắp đế đô.
Một ánh mắt lạnh lẽo lóe lên. "Đã đến lúc thu hoạch một chút rồi."
Vào một buổi sáng đẹp trời, phủ Tướng quân có một sự kiện nhỏ. Đó là buổi tiệc trà do Thứ phi Lưu thị tổ chức, mời một vài phu nhân và tiểu thư quyền quý đến để khoe khoang con gái mình, Mộ Dung Nguyệt Nhi.
Mộ Dung Tuyết Lam đột ngột xuất hiện tại buổi tiệc, khiến mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô. Ai nấy đều ngạc nhiên. Sau vụ từ hôn và tự vẫn, Mộ Dung phế vật này lại dám xuất hiện sao?
"Ôi chao, đây không phải Mộ Dung tiểu thư sao? Nghe nói người bị bệnh nặng, không ngờ lại khỏe mạnh đến vậy." Một phu nhân lên tiếng, giọng điệu ẩn chứa sự mỉa mai.
Lưu thị nở nụ cười giả lả, ánh mắt lóe lên vẻ khinh miệt. "Ôi Tuyết Lam, con ra đây làm gì? Con còn yếu lắm, mau về phòng nghỉ ngơi đi." Bà ta cố ý nhấn mạnh từ "yếu lắm".
Mộ Dung Nguyệt Nhi thì không che giấu sự châm chọc, liếc xéo Tuyết Lam từ đầu đến chân. "Tỷ tỷ không phải vì bị từ hôn mà phát điên rồi chứ? Lại dám ra ngoài dọa người thế này."
Đường Lam, giờ là Tuyết Lam, chỉ mỉm cười nhạt. Nụ cười đó không có chút yếu ớt nào, ngược lại, nó ẩn chứa sự lạnh lùng và bí ẩn khiến những người xung quanh bất giác rùng mình.
"Thứ phi Lưu thị và muội muội Nguyệt Nhi quá lo lắng rồi. Ta chỉ muốn ra ngoài hít thở khí trời một chút." Cô nói, giọng điệu bình tĩnh lạ thường.
Cô bước tới bàn trà, cầm lấy một chén trà hoa sen. "Thứ phi, trà này thơm quá, là loại mới sao?"
Lưu thị cười gượng. "Đúng vậy, là loại trà mới được dâng lên từ phương Nam, rất quý hiếm."
Đường Lam đưa chén trà lên mũi ngửi nhẹ, sau đó lại đặt xuống. Ánh mắt cô quét qua bình trà và các chén trà khác. Rồi cô đột ngột cầm lấy một chén trà khác, chén mà Mộ Dung Nguyệt Nhi vừa định uống, và bất ngờ hắt toàn bộ nước trà vào mặt Nguyệt Nhi.
"A!" Mộ Dung Nguyệt Nhi hét lên kinh hãi, mặt mũi dính đầy bã trà và nước. Vừa tức giận vừa nhếch nhác.
"Mộ Dung Tuyết Lam! Ngươi làm cái gì vậy?" Lưu thị giận dữ quát lên, không ngờ một kẻ phế vật lại dám làm loạn trong buổi tiệc của bà ta.
Đường Lam lạnh lùng nhìn Mộ Dung Nguyệt Nhi đang ôm mặt gào thét. "Độc." Cô nói một cách chậm rãi, rõ ràng từng chữ. "Trong trà của muội muội có chứa 'Vô Ảnh Tán'."
Cả phòng khách im bặt. "Vô Ảnh Tán" là một loại kịch độc vô hình, không màu không mùi, chuyên dùng để làm suy yếu tinh thần và cuối cùng hủy hoại kinh mạch người uống một cách âm thầm. Nó cực kỳ khó phát hiện.
"Ngươi... ngươi nói bậy bạ gì đó!" Lưu thị lắp bắp, mặt tái mét. Bà ta không ngờ kẻ phế vật này lại có thể phát hiện ra.
Đường Lam không thèm nhìn Lưu thị, ánh mắt sắc như dao găm xuyên thẳng vào Mộ Dung Nguyệt Nhi. "Loại độc này sẽ khiến muội muội dần dần trở thành một kẻ yếu ớt, tinh thần hoảng loạn, cuối cùng thân thể suy kiệt mà chết. Không biết kẻ nào lại tàn nhẫn đến thế, lại muốn hại chính tỷ muội của mình?"
Cô cố ý nhấn mạnh từ "kẻ nào", rồi liếc nhìn Lưu thị một cái đầy ẩn ý. Mộ Dung Nguyệt Nhi lúc này mới nhận ra sự kinh khủng của lời Tuyết Lam nói. Nàng ta dù ngốc nghếch nhưng cũng biết "Vô Ảnh Tán" là gì.
"Không thể nào! Mẫu thân! Người ta không có hại con!" Mộ Dung Nguyệt Nhi quay sang Lưu thị, hoảng sợ.
Lưu thị tức giận đến mức toàn thân run rẩy, ánh mắt lộ rõ sự hoảng loạn. Bà ta không hề biết rằng Tuyết Lam có thể phát hiện ra loại độc này. Chẳng lẽ... kế hoạch của bà ta đã bị bại lộ? Bà ta vừa định ra tay bịt miệng Tuyết Lam, thì bất ngờ, một giọng nói trầm thấp, đầy uy nghiêm vang lên từ cửa:
"Đang có chuyện gì vậy?"
Tướng quân Mộ Dung Liệt, cha của Tuyết Lam, đã xuất hiện. Ánh mắt ông ta quét qua cảnh tượng hỗn loạn trong phòng, dừng lại trên khuôn mặt tái mét của Lưu thị và vẻ mặt bình tĩnh đáng sợ của Mộ Dung Tuyết Lam. Một cuộc chiến không tiếng súng, nhưng đầy rẫy hiểm nguy, vừa mới bắt đầu.