y độc vô song: phế vật hoàng phi

Chương 4: Bàn Cờ Đã Mở


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Không khí trong phòng khách như đông cứng lại khi Tướng quân Mộ Dung Liệt xuất hiện. Ánh mắt ông ta sắc lạnh, quét qua từng người, cuối cùng dừng lại trên Mộ Dung Tuyết Lam. Vị Tướng quân uy phong lẫm liệt này vốn dĩ không mấy quan tâm đến đứa con gái "phế vật" của mình, nhưng sự hỗn loạn trong buổi tiệc trà lại khiến ông ta chú ý.

"Chuyện gì đang xảy ra?" Mộ Dung Liệt gằn giọng, giọng nói trầm thấp mang theo khí chất của một chiến tướng.

Lưu thị lập tức thay đổi sắc mặt, từ hoảng loạn chuyển sang ủy khuất, nước mắt lưng tròng. "Tướng quân... người phải làm chủ cho thiếp! Mộ Dung Tuyết Lam... nó đột nhiên xông vào, hắt trà vào mặt Nguyệt Nhi, còn nói những lời lẽ vu khống vô căn cứ!"

Mộ Dung Nguyệt Nhi vội vàng lau mặt, ấm ức chạy đến bên Lưu thị, khóc nức nở. "Phụ thân... Tỷ tỷ nói trà có độc! Người ta không biết gì hết!"

Tướng quân Mộ Dung Liệt nhíu mày. Độc? Ông ta nhìn về phía Mộ Dung Tuyết Lam, vẻ mặt không chút biểu cảm. "Tuyết Lam, con có điều gì muốn nói không?"

Đường Lam, giờ là Tuyết Lam, vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh đáng sợ. Cô khẽ bước lên một bước, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào phụ thân. "Nữ nhi không nói những lời vô căn cứ. Nữ nhi chỉ nói sự thật."

Cô không vòng vo, chỉ thẳng vào bình trà trên bàn. "Trong bình trà này có chứa Vô Ảnh Tán. Loại độc này không màu, không mùi, cực kỳ khó phát hiện. Nếu muội muội Nguyệt Nhi uống vào, không quá một năm sẽ thần trí suy yếu, tinh thần hỗn loạn, cuối cùng thân thể suy kiệt mà chết. Không biết Thứ phi Lưu thị dùng loại độc này để hại ai, hay là muốn hại chính con gái ruột của mình?"

Lời nói của Tuyết Lam như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tim Lưu thị. Bà ta tái mét mặt mày, lắp bắp không nói nên lời. Các phu nhân khác có mặt trong buổi tiệc cũng bắt đầu xì xào bàn tán. "Vô Ảnh Tán"? Loại độc dược bí hiểm đó sao?

Mộ Dung Liệt là một chiến tướng dũng mãnh, nhưng ông ta lại không tinh thông độc dược. Ông ta nhìn Lưu thị, rồi lại nhìn Tuyết Lam, ánh mắt đầy nghi hoặc. "Vô Ảnh Tán... Con dựa vào đâu mà nói vậy?"

"Dựa vào kinh nghiệm của nữ nhi." Đường Lam đáp lời, giọng điệu kiên định đến lạ thường. Cô đưa tay ra, lấy từ trong tay áo một chiếc khăn lụa nhỏ. Cô nhúng chiếc khăn vào bình trà, sau đó, khăn lụa trắng muốt ban đầu từ từ chuyển sang màu xám tro, rồi dần dần xuất hiện những vệt đen kỳ dị.

Tất cả mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh. Đây là phương pháp kiểm tra độc dược cổ xưa, chỉ những người thực sự tinh thông độc thuật mới biết!

Lưu thị không thể tin vào mắt mình. Bà ta đã chắc chắn không ai có thể phát hiện ra loại độc đó. Cái phế vật này... tại sao lại biết được?

"Thật sự có độc!" Mộ Dung Liệt nhìn biến đổi của chiếc khăn lụa, nét mặt nghiêm trọng. Ông ta không ngờ trong phủ mình lại có người dám dùng kịch độc. Và còn là để hại con gái của mình!

"Không! Không thể nào! Thiếp không biết gì cả! Là nó... là nó vu oan cho thiếp!" Lưu thị cuống cuồng phủ nhận, chỉ tay về phía Tuyết Lam.

Đường Lam không thèm tranh cãi với Lưu thị. Cô quay sang Mộ Dung Liệt, đôi mắt ẩn chứa sự lạnh lẽo. "Phụ thân, độc này không phải mới hạ vào bình trà. Nó đã được pha trộn vào loại trà này từ trước, rất khó phát hiện." Cô dừng lại một chút, ánh mắt lướt qua vẻ mặt đang dần chuyển sang sợ hãi của Lưu thị. "Nữ nhi nghe nói, mẫu thân trước đây cũng thường xuyên uống loại trà này..."

Lời nói của Tuyết Lam như một tiếng sét đánh ngang tai Mộ Dung Liệt. Trưởng công chúa, phu nhân của ông ta, người đã suy yếu bệnh tật bấy lâu nay... Chẳng lẽ...

Mộ Dung Liệt chợt nhớ lại. Trưởng công chúa dạo gần đây hay than phiền tinh thần uể oải, trí nhớ giảm sút. Ông ta vẫn nghĩ đó là do tuổi tác và bệnh tật thông thường. Giờ đây, mọi nghi vấn đều đổ dồn về Lưu thị.

"Người đâu! Giám lỏng Thứ phi Lưu thị! Không có lệnh của ta, không ai được phép ra vào!" Mộ Dung Liệt ra lệnh dứt khoát.

Lưu thị ngã quỵ xuống đất, mặt cắt không còn một giọt máu. Bà ta không ngờ mình lại bị bại lộ một cách nhanh chóng và đau đớn như vậy. Mộ Dung Nguyệt Nhi cũng sợ hãi đến phát khóc.

Tướng quân Mộ Dung Liệt nhìn Mộ Dung Tuyết Lam với ánh mắt phức tạp. Ông ta chưa từng biết con gái mình lại có y thuật cao siêu đến thế. Một kẻ "phế vật" lại có thể phát hiện ra loại độc mà ngay cả thái y trong cung cũng không biết? Điều này khiến ông ta vừa kinh ngạc, vừa dấy lên sự tò mò và nghi ngờ.

Đường Lam cảm nhận được ánh mắt dò xét của phụ thân, nhưng cô chỉ bình thản đón nhận. Kế hoạch đầu tiên của cô đã thành công mỹ mãn. Bước đi này không chỉ vạch trần âm mưu của Lưu thị, mà còn thu hút sự chú ý của Tướng quân, khiến ông ta phải nhìn nhận lại giá trị của Mộ Dung Tuyết Lam.

"Bàn cờ đã mở," Đường Lam thầm nghĩ, "giờ mới chỉ là bắt đầu." Cô biết rằng, hành động hôm nay sẽ là lời tuyên chiến công khai đầu tiên của cô với những kẻ đã coi thường và hãm hại nàng Tuyết Lam yếu đuối.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.