Sau hội thảo kiến trúc quốc tế, không khí trong công ty rộn ràng khác hẳn. Ai cũng bàn tán về những ý tưởng mới, những cơ hội hợp tác vừa mở ra. Nhưng giữa những cuộc trò chuyện ấy, có một chủ đề nổi bật hơn cả: Nguyễn An – nhân viên mới, được giám đốc trực tiếp dẫn đi sự kiện.
Trong phòng nghỉ, mấy chị nhân viên lâu năm khẽ thì thầm:
“Con bé An đó… mới vào đã được giám đốc ưu ái thế à?”
“Ừ, hôm hội thảo tôi thấy giám đốc còn để nó phát biểu thay nữa cơ. Ghê chưa.”
“Không khéo… có gì đặc biệt nên mới được chú ý chứ nhỉ?”
Tiếng cười nửa giễu cợt, nửa ghen tị vang lên.
An tình cờ đi ngang, nghe thấy, mặt tái đi. Cô bước nhanh về chỗ làm, tim đập loạn xạ. Dù biết bản thân chẳng làm gì sai, nhưng những lời ấy vẫn khiến cô khó chịu, như một cái gai găm trong lòng.
Chiều hôm đó, khi An mang hồ sơ lên phòng giám đốc, cô cố giữ khoảng cách, chỉ đặt tài liệu lên bàn rồi nhanh chóng rời đi. Nhưng Lâm Trạch tinh ý nhận ra.
“Nguyễn An.” – Anh gọi lại.
Cô quay người, ánh mắt lúng túng:
“Dạ… giám đốc cần gì ạ?”
Lâm Trạch nhìn thẳng, giọng điềm tĩnh:
“Có chuyện gì khiến cô trốn tránh tôi?”
An cắn môi, cuối cùng nhỏ giọng:
“Trong công ty… có nhiều người đang bàn tán. Em không muốn bị hiểu lầm…”
Một thoáng im lặng. Sau đó, Lâm Trạch đứng dậy, bước đến gần, giọng trầm nhưng kiên quyết:
“Miệng người ta, chúng ta không thể kiểm soát. Nhưng công việc, năng lực – đó là điều chứng minh giá trị của cô.”
Anh dừng lại, ánh mắt sâu thẳm:
“Đừng vì mấy lời đồn vớ vẩn mà lùi bước. Tôi chọn cô đi hội thảo… là vì cô xứng đáng.”
Tim An khẽ rung lên. Cô cúi đầu, không dám nhìn vào mắt anh, nhưng một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lồng ngực.
Ở ngoài kia, tin đồn vẫn râm ran. Nhưng trong khoảnh khắc này, An biết rằng, ít nhất… người quan trọng nhất đã tin tưởng cô.