Cả công ty rộn ràng chuẩn bị cho buổi hội thảo kiến trúc quốc tế sẽ diễn ra vào cuối tuần. Đây là sự kiện lớn, nơi nhiều tập đoàn xây dựng, công ty thiết kế quy tụ, trao đổi ý tưởng.
An chỉ nghĩ mình sẽ làm công việc hậu cần – in tài liệu, sắp xếp ghế ngồi. Nhưng bất ngờ, phòng nhân sự gọi tên cô vào danh sách “đi cùng ban giám đốc tham dự”.
Cô ngỡ ngàng, còn chưa hiểu chuyện gì thì chiều hôm đó, Lâm Trạch đích thân đến chỗ cô.
“Nguyễn An, chuẩn bị đi hội thảo.”
An lắp bắp:
“Em… em đi ạ? Nhưng… em mới vào công ty, chưa có kinh nghiệm, lỡ có gì…”
Anh cắt lời, giọng chắc nịch:
“Cô đã làm bản thiết kế điều chỉnh cho dự án. Hội thảo này bàn nhiều về xu hướng kiến trúc xanh. Tôi muốn cô trực tiếp nghe và học hỏi.”
An ngẩn ra. Đây rõ ràng không phải chỉ là mệnh lệnh công việc. Trong mắt anh, cô thoáng thấy sự tin tưởng hiếm hoi.
Tối đó, Mai gọi điện trêu chọc:
“Ủa ủa, được giám đốc đưa đi hội thảo quốc tế cơ đấy. Cẩn thận nha, kiểu này đồng nghiệp ghen tị chết mất.”
An bật cười, nhưng trong lòng lại thấp thỏm. Cô không dám nghĩ xa, chỉ tự nhủ: “Mình phải thật nghiêm túc. Không thể làm anh ấy mất mặt.”
Ngày hội thảo đến, tại trung tâm triển lãm, An diện bộ váy công sở giản dị nhưng thanh lịch. Vừa bước vào sảnh, cô đã thấy nhiều ánh mắt đổ dồn về phía Lâm Trạch – vị giám đốc trẻ tuổi, khí chất lạnh lùng nổi bật giữa đám đông. Và thật khó tin, anh lại đi cạnh… cô.
Giữa tiếng trò chuyện ồn ào, anh nghiêng đầu khẽ nói:
“Đừng căng thẳng. Hãy coi như một buổi học lớn. Nếu có gì không hiểu, cứ hỏi tôi.”
Khoảnh khắc ấy, tim An khẽ run lên. Giữa không gian trang trọng, câu nói đơn giản ấy lại ấm áp đến lạ.
Hội thảo bắt đầu. An chăm chú lắng nghe, ghi chép từng chi tiết. Đến phần thảo luận, bất ngờ, một chuyên gia nước ngoài đưa ra câu hỏi liên quan trực tiếp đến hạng mục cây xanh – vấn đề An từng tranh luận với Lâm Trạch.
Mọi ánh mắt hướng về phía đoàn của công ty. Trước sự ngạc nhiên của An, Lâm Trạch bất ngờ nhìn cô, ánh mắt như ra hiệu: “Em trả lời đi.”
Cô thoáng hoảng hốt:
“Giám đốc… em…?”
Anh khẽ gật, giọng nói trầm thấp mà chắc chắn:
“Tôi tin cô.”
Trong phút giây đó, mọi nỗi lo lắng tan biến. An hít một hơi sâu, bước lên micro, và cất giọng trình bày. Ban đầu còn run, nhưng rồi càng lúc càng trôi chảy, tự tin.
Khi cô kết thúc, cả khán phòng vang lên tràng pháo tay. An quay lại, ánh mắt chạm vào nụ cười thoáng qua – hiếm hoi và ấm áp – trên môi Lâm Trạch.
Trong khoảnh khắc ấy, An bỗng hiểu rằng… tình cảm của mình đã không còn chỉ dừng lại ở sự ngưỡng mộ nữa.