yêu anh qua từng bản vẽ

Chương 11: Lời mời bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng đầu tuần, ánh nắng chiếu qua khung cửa kính lớn của văn phòng kiến trúc, phản chiếu xuống sàn gạch sáng bóng. An Nhiên ngồi vào chỗ làm việc quen thuộc, mở laptop và cẩn thận kiểm tra lại bản vẽ công trình resort ven biển mà cô đã dành cả cuối tuần để hoàn thiện.

Tay cô thoăn thoắt rê chuột, từng đường nét trên bản vẽ 3D hiện lên rõ ràng, phối cảnh không gian thoáng đãng với gam màu nhẹ nhàng. Thỉnh thoảng, cô dừng lại chỉnh sửa chi tiết nhỏ — một hàng cây, một lối đi lát đá, hay góc ban công đón gió biển.

Tiếng gõ bàn phím và tiếng nói chuyện rì rầm của đồng nghiệp xung quanh khiến không khí văn phòng vừa bận rộn vừa yên bình. An Nhiên hít một hơi sâu, cảm thấy hài lòng với kết quả. Dù lịch làm việc dày đặc, cô bắt đầu cảm thấy mình trưởng thành hơn rất nhiều sau những ngày va chạm, tranh luận với Hoàng Nam.

Nhắc đến anh, trái tim cô lại lỡ nhịp. Hình ảnh người đàn ông trong bộ vest tối màu, ánh mắt sắc lạnh nhưng cũng có khi ánh lên nét dịu dàng, bất chợt hiện ra trong trí nhớ. Dạo gần đây, cô nhận ra khoảng cách giữa mình và anh không còn quá xa vời.

Đúng lúc ấy, giọng Huyền – đồng nghiệp cùng phòng vang lên, kéo An Nhiên trở về thực tại:

– Nhiên ơi, nghe nói chiều nay tổng giám đốc sẽ đích thân kiểm tra tiến độ dự án resort đấy. Cậu chuẩn bị tinh thần chưa?

An Nhiên hơi giật mình. Cô khẽ gật đầu:

– Ừ, mình biết rồi. Bản vẽ mình làm cũng khá ổn, hy vọng anh ấy không quá khắt khe.

Huyền cười trêu:

– Tổng giám đốc khắt khe thì ai mà không biết, nhưng nghe đồn dạo này anh ấy có vẻ… quan tâm đến cậu nhiều hơn thì phải?

An Nhiên đỏ mặt, vội cúi xuống màn hình:

– Cậu nói linh tinh gì thế…

Nhưng chính trong lòng cô cũng không thể phủ nhận, mỗi lần ánh mắt Hoàng Nam dừng lại nơi cô, trái tim cô lại run rẩy.

Buổi họp buổi chiều diễn ra trong phòng họp tầng cao nhất. Căn phòng sang trọng với bàn gỗ dài, cửa kính nhìn ra toàn cảnh thành phố tấp nập. Các kiến trúc sư lần lượt trình bày bản vẽ.

Khi đến lượt An Nhiên, cô bình tĩnh đứng lên, tay cầm bản thuyết trình. Dù trái tim đập mạnh, nhưng giọng cô vang lên rõ ràng:

– Đây là bản phối cảnh resort biển mà nhóm chúng tôi đã phát triển trong hai tuần vừa qua. Ý tưởng chính là tạo cảm giác hài hòa giữa thiên nhiên và kiến trúc, để du khách vừa tận hưởng tiện nghi vừa hòa mình vào cảnh biển…

Trên màn hình lớn, hình ảnh resort hiện ra: những bungalow thấp thoáng giữa rặng dừa, hồ bơi xanh trong, lối đi lát đá trắng dẫn ra biển.

Hoàng Nam ngồi ở đầu bàn, ánh mắt sắc bén quan sát từng chi tiết. Khi An Nhiên kết thúc phần thuyết trình, cả phòng im lặng chờ phản ứng của anh.

Nam nhíu mày một lát, rồi gõ nhẹ bút xuống mặt bàn:

– Ý tưởng khá tốt. Tôi đánh giá cao sự tinh tế trong việc tận dụng cảnh quan. Tuy nhiên… (anh dừng lại, ánh mắt lướt qua An Nhiên) một số chi tiết vẫn cần điều chỉnh để tối ưu công năng.

Anh đưa ra vài góp ý: cách bố trí nhà hàng, độ dốc đường nội bộ, hướng gió biển. Mỗi lời nói của anh đều chặt chẽ, logic, khiến mọi người vừa nể phục vừa… có chút áp lực.

An Nhiên chăm chú lắng nghe, ghi chép cẩn thận. Điều lạ là hôm nay, Hoàng Nam không còn quá gay gắt như trước. Giọng anh điềm tĩnh, ánh mắt nhiều lúc còn như đang dò xét phản ứng của cô.

Cuộc họp kết thúc, mọi người dần rời phòng. Khi An Nhiên chuẩn bị thu dọn tài liệu thì Hoàng Nam bất ngờ cất tiếng:

– An Nhiên, cô ở lại một chút.

Cô hơi khựng lại. Trái tim đập dồn dập, nhưng vẫn khẽ gật đầu.

Trong phòng chỉ còn lại hai người. Hoàng Nam đứng cạnh cửa sổ, ánh nắng chiều rọi xuống làm gương mặt anh càng thêm góc cạnh. Anh im lặng một lúc lâu rồi quay lại:

– Tôi muốn cảm ơn cô vì những nỗ lực gần đây. Các bản vẽ của cô tiến bộ rõ rệt.

An Nhiên ngạc nhiên, không ngờ anh lại khen mình. Cô lí nhí:

– Cảm ơn anh. Tôi chỉ cố gắng làm tốt phần việc của mình thôi.

Hoàng Nam nhìn cô chăm chú, ánh mắt dường như dịu dàng hơn mọi khi. Rồi anh nói tiếp, giọng hơi trầm:

– Thứ sáu tuần này công ty có buổi tiệc giao lưu với đối tác Nhật Bản. Tôi muốn cô cùng tham dự.

An Nhiên sững sờ:

– Tôi… tôi ạ?

– Đúng vậy. Cô là người trực tiếp phụ trách bản vẽ chính của dự án, nên cần có mặt để trao đổi. – Anh ngừng một nhịp, khóe môi thoáng hiện ý cười – Và… tôi nghĩ cô sẽ làm tốt vai trò đại diện hình ảnh cho công ty.

Má An Nhiên nóng bừng. Lời khen vừa rồi khiến cô không biết phải phản ứng thế nào. Từ trước đến nay, Hoàng Nam chưa từng nói với ai bằng giọng điệu như vậy.

– Tôi sẽ tham dự. – Cuối cùng, cô đáp nhỏ.

Hoàng Nam gật đầu, nét hài lòng thoáng hiện trên gương mặt. Anh đưa cho cô tấm thiệp mời in sang trọng, rồi nói khẽ:

– Vậy quyết định thế nhé.

Trên đường về nhà, An Nhiên vẫn còn ngẩn ngơ. Buổi tiệc với đối tác quốc tế, lại còn đi cùng tổng giám đốc… Chỉ nghĩ thôi cũng thấy áp lực. Nhưng xen lẫn trong đó là một niềm vui khó tả.

Cô nhớ lại ánh mắt Hoàng Nam khi nhìn mình lúc trao thiệp mời. Ánh mắt ấy không chỉ mang tính công việc… mà còn ẩn chứa điều gì đó cô chưa dám nghĩ đến.

Đêm hôm ấy, An Nhiên nằm trằn trọc mãi. Trái tim như đang báo hiệu một bước ngoặt mới trong mối quan hệ giữa cô và người đàn ông ấy.

Và cô cũng không ngờ rằng, buổi tiệc sắp tới sẽ là khởi đầu cho hàng loạt biến chuyển bất ngờ – không chỉ trong công việc, mà cả trong tình cảm…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×