yêu anh qua từng bản vẽ

Chương 17: Những hiểu lầm chồng chất


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh nắng buổi sáng rọi qua khung cửa kính, hắt xuống mặt bàn làm việc một lớp vàng nhạt. Văn phòng hôm nay tấp nập hơn thường ngày vì dự án resort đang bước vào giai đoạn nước rút. Người người hối hả, tiếng gõ bàn phím xen lẫn tiếng điện thoại reo không ngớt. Nhưng trong lòng An Nhiên lại là một khoảng trống lớn, im lặng và nặng nề.

Sau chuyến đi biển tuần trước, cô nhận ra Hoàng Nam ngày càng xa cách. Những buổi họp, anh ít khi nhìn về phía cô. Tin nhắn công việc gửi cho cô cũng ngắn gọn, khô khan hơn trước. Dù vẫn giữ thái độ chuyên nghiệp, nhưng giữa họ đã không còn cái cảm giác gần gũi thoáng qua ở bãi biển hôm nào.

Trong khi đó, hình ảnh Hoàng Nam cùng Khánh Vy xuất hiện chung ngày một nhiều. Từ những buổi họp dự án, những lần đi khảo sát công trình, cho đến cả những chuyến công tác đột xuất, người ta thường thấy họ đi cạnh nhau. Tin đồn trong công ty bắt đầu lan nhanh.

– Cậu nghe chưa? Tổng giám đốc và chị Vy chắc là có gì rồi đó.

– Hai người họ đẹp đôi thật, nhìn rất hợp.

– Hồi xưa hình như từng học chung ở nước ngoài, chắc tình cũ không rủ cũng tới.

Mỗi lời xì xào lọt vào tai An Nhiên như một mũi kim châm vào tim. Cô im lặng, cúi đầu làm việc, giả vờ như không nghe thấy gì. Nhưng bàn tay cầm bút thì run lên, từng nét vẽ trên giấy bị lệch đi, khiến cô phải xóa và chỉnh lại liên tục.

Chiều hôm ấy, sau giờ làm, An Nhiên định về sớm để thoát khỏi không khí ngột ngạt nơi văn phòng. Đi ngang qua một quán cà phê nhỏ gần công ty, cô bất giác khựng lại.

Qua khung cửa kính trong suốt, cô nhìn thấy Hoàng Nam và Khánh Vy đang ngồi đối diện nhau. Họ không bàn bạc tài liệu nào cả, chỉ có hai ly cà phê nghi ngút khói và ánh mắt trao nhau thân mật. Khánh Vy mỉm cười rạng rỡ, cúi người hơi sát về phía anh. Hoàng Nam lắng nghe, khóe môi cũng cong nhẹ, ánh mắt dịu dàng – ánh mắt mà An Nhiên từng ao ước được nhìn thấy dành cho mình.

Tim cô chợt thắt lại. Cổ họng nghẹn cứng như có tảng đá chắn ngang. Bàn tay nắm chặt quai túi đến trắng bệch.

Thì ra là vậy. Những tin đồn không phải vô căn cứ.

Cô đứng lặng vài giây, rồi quay người bước đi thật nhanh, sợ rằng nếu nhìn thêm một chút thôi, trái tim mình sẽ vỡ tan.

Ngoài trời, nắng chiều đã tắt, nhường chỗ cho ánh đèn đường hắt xuống vỉa hè. Tiếng xe cộ ồn ào hòa lẫn tiếng bước chân vội vã của An Nhiên. Mỗi bước đi, cô thấy lòng mình chùng xuống thêm một chút, như thể đang rơi vào một hố sâu không đáy.

Đêm hôm đó, căn phòng trọ nhỏ im ắng lạ thường. An Nhiên ngồi bên bàn, trước mặt là chồng bản vẽ dang dở. Ánh đèn vàng vọt hắt xuống gương mặt nhợt nhạt của cô.

Cô cầm bút, nhưng bàn tay run run, viết mãi chỉ được vài nét rồi buông thõng. Mọi hình ảnh trong đầu chỉ xoay quanh Hoàng Nam và Khánh Vy.

Rốt cuộc mình là gì? Chỉ là một nhân viên trong công ty anh? Hay một kẻ ngốc tự huyễn hoặc những tín hiệu mong manh để rồi tự ôm lấy ảo tưởng?

Nước mắt rơi xuống trang giấy, loang lổ từng vệt mực. An Nhiên vội đưa tay lau, nhưng càng lau càng nhòe.

Cô bật cười khẽ, một nụ cười đầy chua chát:

– Mình thật buồn cười…

Ngày hôm sau, An Nhiên đến công ty với đôi mắt sưng đỏ vì mất ngủ. Cô cố gắng trang điểm nhẹ để che đi, nhưng vẫn không thoát khỏi ánh nhìn thăm dò của Huyền – đồng nghiệp thân thiết.

– Nhiên, cậu không sao chứ? – Huyền hỏi nhỏ.

– Ừ, mình ổn. – An Nhiên cười gượng, cúi xuống bàn làm việc.

Buổi sáng trôi qua trong im lặng. Đến trưa, khi An Nhiên mang hồ sơ sang phòng họp, cô tình cờ nghe thấy tiếng nói vọng ra từ trong.

– Nam, dự án lần này mà thành công, chắc chắn vị thế công ty anh sẽ được nâng lên. – Giọng Khánh Vy vang lên đầy tự tin.

– Tôi biết. Nhờ có cô, phần nội thất cũng trọn vẹn hơn nhiều. – Hoàng Nam đáp.

An Nhiên đứng ngoài cửa, bàn tay nắm chặt hồ sơ. Cô không muốn nghe thêm, nhưng đôi chân lại như dán chặt xuống sàn.

– Anh còn nhớ hồi ở Paris không? – Khánh Vy cười khẽ – Lúc đó anh từng nói… nếu sau này gặp lại, chúng ta sẽ cùng xây một công trình mang tên cả hai.

Khoảnh khắc ấy, tim An Nhiên như bị ai bóp nghẹt.

Cô vội quay đi, bước thật nhanh về phòng làm việc, hồ sơ trên tay suýt rơi xuống.

Buổi chiều, khi cả nhóm họp dự án, Hoàng Nam thông báo:

– Phần phối hợp nội thất sắp tới, An Nhiên sẽ trực tiếp làm việc cùng Khánh Vy.

Mọi người gật đầu. Riêng An Nhiên thoáng khựng, nhưng vẫn cắn môi im lặng:

– Vâng, tôi hiểu.

Ánh mắt Khánh Vy nhìn cô, ẩn chứa chút thách thức. Nụ cười của cô ta dịu dàng, nhưng An Nhiên lại cảm thấy như có dao nhọn ẩn sau từng ánh nhìn.

Cuộc họp kéo dài đến tối. Khi ra khỏi phòng, An Nhiên vô tình chạm phải ánh mắt Hoàng Nam. Trong khoảnh khắc ấy, cô muốn hỏi: Anh thực sự nghĩ gì? Trong lòng anh, tôi là gì?

Nhưng rồi, lời chưa kịp nói đã tan biến thành một cái gật đầu nhạt nhẽo.

Đêm đó, An Nhiên lại ngồi một mình bên cửa sổ. Thành phố ngoài kia rực sáng đèn, nhưng trong lòng cô là một khoảng tối mênh mông.

Cô hiểu, từ giây phút Khánh Vy xuất hiện, mối quan hệ vốn mong manh giữa cô và Hoàng Nam đã trở nên phức tạp. Những hiểu lầm, những tin đồn, những ánh nhìn đầy hoài nghi – tất cả đang chồng chất lên nhau, như bức tường ngăn cách không thể phá vỡ.

Cô khẽ thì thầm, giọng nghẹn ngào:

– Hoàng Nam… rốt cuộc anh có bao giờ tin tôi không?

Ngoài kia, gió đêm thổi qua khe cửa, mang theo chút hơi lạnh len vào. Bóng dáng nhỏ bé của An Nhiên co lại giữa căn phòng, vừa yếu đuối, vừa kiên cường.

Cô biết, con đường phía trước sẽ không dễ dàng. Nhưng trong sâu thẳm, trái tim cô vẫn khao khát một điều: có được câu trả lời thật lòng từ Hoàng Nam, dù kết quả có khiến cô đau đến mức nào.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×