Một tuần trôi qua kể từ hôm An Nhiên nhìn thấy Hoàng Nam ngồi cùng Khánh Vy ở quán cà phê. Cô dồn hết tâm trí vào công việc, cố gắng né tránh anh nhiều nhất có thể. Nhưng điều trớ trêu là dự án resort lại buộc cô và Khánh Vy thường xuyên phải trao đổi, mà mỗi lần như vậy, Hoàng Nam đều có mặt.
Trong những buổi họp, anh vẫn giữ giọng nói trầm ổn, dứt khoát, ánh mắt nghiêm nghị. Nhưng An Nhiên cảm nhận rõ ràng, ánh nhìn anh đôi khi dừng trên gương mặt cô, chỉ trong thoáng chốc rồi vụt qua. Chính sự ngập ngừng ấy khiến lòng cô càng thêm rối loạn.
Một buổi tối, cả công ty vẫn sáng đèn vì bản thiết kế cần nộp gấp. Mọi người lần lượt ra về, chỉ còn lại vài nhân viên ở lại hoàn thiện chi tiết. An Nhiên vẫn ngồi lặng trước màn hình, mắt chăm chú chỉnh từng đường phối cảnh.
Tiếng bước chân vang lên trong không gian yên ắng. Cô ngẩng lên, thấy Hoàng Nam đang bước về phía mình. Anh đặt ly cà phê xuống bàn, giọng khẽ vang:
– Cô làm việc liên tục từ sáng đến giờ rồi. Uống chút gì cho tỉnh táo.
An Nhiên khựng lại, bàn tay đặt trên chuột dừng hẳn.
– Cảm ơn anh. – Cô đáp, cố giữ giọng bình thản.
Hoàng Nam kéo ghế ngồi cạnh, không nói thêm gì. Ánh đèn hắt xuống khiến gương mặt anh thêm góc cạnh. An Nhiên cúi xuống, tim đập thình thịch như sợ anh nhận ra sự hỗn loạn trong lòng mình.
Một lúc lâu sau, anh lên tiếng:
– An Nhiên…
Cô ngẩng lên, đôi mắt mở to, chờ đợi.
– Tôi biết dạo này có nhiều tin đồn không hay. Nhưng cô… đừng tin hết những gì người khác nói.
Tim An Nhiên run lên một nhịp. Câu nói ấy vang trong đầu, khiến hơi thở cô rối loạn.
– Tôi… – Cô lắp bắp – Tôi không quan tâm đâu.
– Không. – Hoàng Nam nhìn thẳng vào cô, ánh mắt sâu thẳm – Tôi muốn cô phải tin tôi.
Không gian lặng đi. Chỉ còn tiếng kim đồng hồ nhích từng nhịp.
An Nhiên mím môi. Cô muốn hỏi: Thế còn Khánh Vy thì sao? Còn những lần anh mỉm cười bên cô ấy thì sao? Nhưng những lời ấy nghẹn lại trong cổ họng.
Hoàng Nam hít một hơi thật sâu, rồi nói tiếp:
– Có những chuyện tôi chưa thể giải thích lúc này. Nhưng An Nhiên… tôi không phải người dễ dàng mở lòng. Cũng không phải loại đàn ông tùy tiện hứa hẹn điều gì.
Lời nói ấy như dòng nước ấm chảy qua tim An Nhiên. Đôi mắt cô rưng rưng, nhưng khóe môi khẽ run.
Khoảng cách giữa hai người dần rút ngắn. Hoàng Nam hơi nghiêng về phía cô, ánh mắt dịu lại, chứa đựng điều gì đó khó gọi tên. Trái tim An Nhiên đập loạn nhịp, bàn tay nắm chặt góc bàn để không run rẩy.
Ngay khoảnh khắc ấy, điện thoại của Hoàng Nam đổ chuông. Âm thanh vang lên chói tai trong không gian yên tĩnh. Anh thoáng cau mày, liếc màn hình. Tên hiện lên: Khánh Vy.
Sự dịu dàng trong mắt anh vụt tắt. Anh lùi lại một chút, đứng dậy.
– Tôi ra ngoài nghe điện thoại một lát.
Nói xong, anh bước nhanh ra khỏi phòng, để lại An Nhiên ngồi lặng lẽ.
Cô nhìn ly cà phê vẫn còn bốc khói trên bàn, trong lòng dâng lên một cảm giác hụt hẫng đến nghẹn ngào.
Vậy rốt cuộc, trong tim anh… có chỗ cho mình không?
Đêm ấy, An Nhiên trở về phòng trọ. Cô ngồi trước gương, tháo từng chiếc khuy áo, nhưng bàn tay run run. Trong gương, gương mặt cô hiện rõ sự mệt mỏi và nỗi buồn không thể che giấu.
Cô nhớ lại ánh mắt Hoàng Nam nhìn mình ban nãy. Ánh mắt ấy không hề giả dối. Nhưng tiếng chuông điện thoại của Khánh Vy lại như nhát dao cắt ngang tất cả.
Cô siết chặt tay, thì thầm trong bóng tối:
– Hoàng Nam… tôi sợ… rất sợ…
Ngày hôm sau, An Nhiên gặp Hoàng Nam trong thang máy. Không khí giữa họ nặng nề một cách kỳ lạ. Anh định mở miệng, nhưng rồi chỉ thở dài. Cô cũng không dám nói. Cả hai đứng cạnh nhau, khoảng cách gần đến mức có thể nghe rõ nhịp thở của nhau, nhưng lòng lại xa vời vợi.
Khi cửa thang máy mở, Hoàng Nam bước ra trước. Bóng lưng anh cao lớn, vững chãi, nhưng trong mắt An Nhiên lại chứa đầy khoảng cách.
Cô khẽ nhắm mắt, cố giữ cho bước chân mình thật vững vàng. Nhưng trái tim thì đã lung lay dữ dội, như một cánh cửa sắp bật tung nhưng lại bị khóa chặt bởi một nỗi sợ vô hình.