Buổi sáng hôm sau, An bước vào công ty với đôi mắt quầng thâm, nhưng trong lòng lại tràn đầy quyết tâm. Cô ôm laptop, trong đó chứa bản phối cảnh 3D đã thức trắng đêm để hoàn thành.
Trong phòng họp, nhân viên các bộ phận đã có mặt. Màn hình lớn bật sáng, sẵn sàng cho buổi thuyết trình trước khách hàng quan trọng. Không khí nghiêm túc, ai cũng chỉnh trang gọn gàng, chuẩn bị tâm thế cho một trận chiến mới.
An ngồi ở hàng ghế sau, lòng bàn tay rịn mồ hôi. Khi nghe thư ký gọi tên mình, cô run lên, nhưng vẫn hít sâu, đứng dậy, bước lên phía trước.
“Xin chào quý khách, em là Nguyễn An, phụ trách dựng hình phối cảnh cho dự án lần này.”
Cô mở file, hình ảnh một tòa trung tâm thương mại hiện đại xuất hiện trên màn hình. Từng đường nét sắc sảo, màu sắc hài hòa. Đèn điện phản chiếu, cửa kính sáng bóng, quảng trường rộng phía trước được mô phỏng sống động.
Khách hàng ngồi phía đối diện gật gù, ánh mắt có vẻ hài lòng. Một vài đồng nghiệp nhìn An với ánh mắt ngạc nhiên: “Cô bé mới vào mà làm được thế này sao?”
An dần lấy lại bình tĩnh, giọng nói cũng chắc chắn hơn:
“Dự án được thiết kế theo phong cách tối giản hiện đại, chú trọng không gian xanh xen lẫn các khu vực mua sắm. Đây là góc nhìn từ hướng Tây Nam…”
Cô chuyển qua slide tiếp theo. Nhưng ngay lúc ấy, một giọng trầm cắt ngang:
“Dừng lại.”
Cả căn phòng im phăng phắc. An sững người, ánh mắt tất cả đều đổ dồn về phía Lâm Trạch, người từ nãy đến giờ vẫn ngồi khoanh tay quan sát.
Anh đứng dậy, bước chậm rãi đến gần màn hình, chỉ vào một chi tiết trong bản vẽ:
“Cô cho tôi hỏi, ở đây… tại sao tỷ lệ khoảng cách giữa hai cột trụ lại là 6,5 mét, trong khi trong bản thiết kế kỹ thuật gốc ghi rõ 7 mét?”
Máu trong người An như đông lại. Cô lắp bắp:
“Dạ… có lẽ… trong lúc dựng hình em sơ suất—”
“Không phải sơ suất.” – Giọng anh lạnh như băng, cắt phăng lời cô. – “Đây là lỗi nghiêm trọng. Với tỷ lệ này, khả năng chịu lực của toàn bộ mặt tiền sẽ bị ảnh hưởng. Nếu đem bản vẽ này trình bày với hội đồng thi công, cả dự án sẽ bị đánh giá là thiếu chuyên nghiệp.”
Mặt An nóng bừng, từng lời anh như những nhát dao sắc bén. Khách hàng đưa mắt nhìn nhau, không khí căng thẳng bao trùm.
“Xin lỗi quý khách, đây là lỗi của nhân viên chúng tôi.” – Lâm Trạch quay lại, giọng nói bình thản nhưng đầy uy lực. – “Công ty sẽ chịu trách nhiệm sửa lại ngay lập tức.”
Buổi họp kết thúc chóng vánh. Khách hàng rời đi với gương mặt không còn hào hứng như lúc đầu. Đồng nghiệp tản ra, ai cũng lắc đầu.
Trong phòng chỉ còn lại An và Lâm Trạch. Cô đứng chôn chân, tay siết chặt lấy tập hồ sơ, mắt rưng rưng.
“Cô có biết…” – Anh chậm rãi, ánh mắt xoáy thẳng vào cô – “…trong nghề này, một sai lầm nhỏ cũng có thể trả giá bằng hàng chục tỷ đồng, thậm chí cả tính mạng con người không?”
An cắn môi, nghẹn ngào:
“Em… xin lỗi. Em sẽ sửa ngay…”
“Xin lỗi?” – Anh cười nhạt. – “Tôi không thuê người về để nói xin lỗi. Tôi cần người làm đúng ngay từ đầu.”
Tim An thắt lại, cổ họng nghẹn cứng. Cô biết mình đã sai, nhưng cách anh nói khiến lòng tự trọng của cô bị chạm mạnh.
“Em chỉ là… còn thiếu kinh nghiệm. Nhưng em có thể học. Em sẽ cố gắng hơn, em không muốn… bị coi thường như thế.” – Giọng cô run run, nhưng ánh mắt kiên định.
Khoảnh khắc ấy, Lâm Trạch thoáng sững lại. Anh không ngờ cô gái nhỏ bé này có thể nhìn thẳng vào mình, dù đang chịu áp lực nặng nề.
Anh im lặng vài giây, rồi xoay lưng, bước về phía cửa:
“Cô có ba ngày. Tôi muốn một bản vẽ hoàn hảo. Nếu không làm được… thì khỏi cần ở đây nữa.”
Cánh cửa đóng lại, để An đứng một mình trong căn phòng rộng lớn. Nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, nhưng đôi bàn tay cô siết chặt hơn bao giờ hết.
“Được thôi, Lâm Trạch. Ông sếp khó tính. Tôi sẽ cho anh thấy tôi không dễ bị đánh gục đâu.”