yêu anh qua từng bản vẽ

Chương 4: Cãi vã trong phòng họp


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ba ngày sau, phòng họp tầng mười ba lại sáng đèn. Không khí nặng nề bao trùm. Đây là buổi họp quan trọng: thảo luận bản vẽ điều chỉnh cho dự án trung tâm thương mại.

An ngồi ở cuối bàn, tay ôm chặt tập tài liệu. Cả ba ngày qua, cô gần như không ngủ. Ban ngày ở công ty chỉnh sửa, ban đêm ở nhà dựng lại từng chi tiết. Cô đọc lại hàng chục lần, so từng con số trong hồ sơ gốc, chỉ sợ lặp lại sai lầm.

Trước khi bắt đầu, Lâm Trạch bước vào, ánh mắt quét qua mọi người. Dáng người anh thẳng tắp, vest tối màu, khí thế khiến căn phòng như trầm xuống.

“Trình bày đi.” – Giọng anh trầm, ngắn gọn.

An hít một hơi, đứng lên. Hình ảnh phối cảnh 3D mới được chiếu lên màn hình. Từng chi tiết tỉ mỉ, các cột trụ, hệ thống chiếu sáng, lối đi… đều khớp với thiết kế kỹ thuật.

“Lần này, khoảng cách giữa các cột trụ đã điều chỉnh đúng 7 mét, hệ thống chịu lực đảm bảo theo tiêu chuẩn quốc tế. Đồng thời, em bổ sung thêm mảng xanh ở khu vực quảng trường để tạo điểm nhấn.”

Một vài đồng nghiệp gật đầu, khách hàng có vẻ hài lòng. Nhưng khi cô vừa dứt lời, giọng nói lạnh lẽo quen thuộc vang lên:

“Không được.”

Cả phòng im lặng.

An sững người:

“…Dạ, giám đốc… chỗ nào chưa ổn ạ?”

Lâm Trạch cầm bút laser, chỉ vào màn hình:

“Khu vực quảng trường này. Với mật độ cây xanh cô đưa vào, hệ thống thoát nước sẽ quá tải. Một cơn mưa lớn đủ để gây ngập úng toàn bộ.”

Anh dừng lại, ánh mắt sắc lạnh:

“Cô muốn biến dự án thành cái ao sao?”

Cả phòng nín thở. An đỏ bừng mặt. Cô biết anh nói có lý, nhưng không chịu nổi cách anh dùng giọng điệu châm chọc trước bao người.

“Thưa giám đốc…” – giọng cô run nhẹ, nhưng rồi bất chợt cứng rắn – “…ý tưởng này dựa trên xu hướng kiến trúc xanh hiện đại. Em đã nghiên cứu các công trình ở Singapore, Tokyo, họ đều áp dụng giải pháp tương tự. Nếu chúng ta tính toán lại hệ thống thoát nước, vấn đề hoàn toàn có thể giải quyết.”

Không khí trong phòng rung lên như có tia lửa. Đồng nghiệp há hốc miệng: “Cô bé này dám cãi lại giám đốc sao?”

Ánh mắt Lâm Trạch tối lại. Anh chống tay lên bàn, nghiêng người về phía cô:

“Nguyễn An, cô làm ở đây được bao lâu? Ba ngày? Cô nghĩ mình hiểu hơn tôi – người đã có mười năm kinh nghiệm, từng chỉ đạo hàng chục công trình?”

An siết chặt nắm tay. Giọng cô nhỏ nhưng rõ ràng:

“Em không dám nói hiểu hơn. Nhưng kiến trúc đâu chỉ có kinh nghiệm, nó còn cần sáng tạo. Nếu cứ giữ mãi lối mòn, công trình của chúng ta sẽ không bao giờ có dấu ấn.”

Một sự im lặng nặng nề bao trùm. Mọi ánh mắt dồn vào hai người. Không ai ngờ nhân viên mới lại có gan “bật” lại giám đốc.

Lâm Trạch nhíu mày, khóe môi cong lên thành một nụ cười lạnh:

“Được. Vậy cô chịu trách nhiệm phần này. Nếu có bất kỳ sự cố nào xảy ra, tôi muốn thấy bản kiểm điểm của cô trên bàn làm việc của tôi.”

An nuốt khan, tim đập loạn. Nhưng cô vẫn ngẩng cao đầu, đáp:

“Vâng. Em sẽ chịu trách nhiệm.”

Cuộc họp kết thúc trong bầu không khí nửa ngỡ ngàng, nửa căng thẳng. Khi mọi người lục tục rời đi, An vẫn ngồi lặng. Trong lòng cô cuộn lên vừa sợ hãi vừa hứng khởi.

“Mình đã làm liều. Nhưng… ít nhất, lần này mình không còn chỉ biết cúi đầu chịu đựng nữa.”

Ở phía bên kia, Lâm Trạch thu dọn tài liệu, ánh mắt thoáng lướt qua cô. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, thay vì giận dữ, trong đôi mắt lạnh lùng kia dường như có một tia sáng khác lạ – khó chịu xen lẫn tò mò.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×