Sau cuộc họp căng thẳng hôm trước, không khí trong công ty như lặng đi. Mấy đồng nghiệp thì thầm sau lưng An, vừa tò mò vừa lo lắng cho cô:
“Con bé này gan thật, dám đối đầu với giám đốc…”
“Không biết có trụ nổi qua tháng thử việc không nữa…”
An nghe hết, nhưng cố làm ngơ. Cô không muốn nghĩ nhiều, chỉ biết lao đầu vào chỉnh sửa phương án mà mình đã đề xuất. Mỗi tối, ánh đèn phòng trọ của cô sáng đến tận khuya. Đống tài liệu, bản vẽ chất thành núi, bàn tay cô mỏi nhừ nhưng ánh mắt vẫn kiên định.
Ba ngày sau, cô nộp lại bản điều chỉnh hệ thống thoát nước, kèm bản mô phỏng chi tiết.
Sáng hôm đó, khi An bước vào phòng làm việc, bất ngờ thấy giám đốc Lâm Trạch đang đứng trước bàn của mình. Anh cầm tập bản vẽ, gương mặt lạnh như thường ngày, nhưng ánh mắt lại khác lạ – không còn chỉ có khắt khe, mà pha thêm chút gì đó như… tò mò.
“Cô tự làm hết phần này?” – giọng anh trầm, nhưng bớt gay gắt.
An gật đầu, cố giữ bình tĩnh:
“Dạ. Em đã tính toán lại hệ thống thoát nước và bố trí cây xanh phù hợp. Nếu giám đốc thấy chưa ổn, em sẽ tiếp tục chỉnh.”
Lâm Trạch im lặng một lúc lâu. Anh lật từng trang bản vẽ, mắt dừng lại ở những chi tiết cô bổ sung. Thay vì soi mói, lần này anh đọc rất kỹ.
Sau cùng, anh đặt bản vẽ xuống bàn, ánh mắt dừng trên gương mặt cô:
“Cô… không tệ.”
An sững người. Đây là lần đầu tiên anh không dùng giọng châm chọc với cô. Tim cô đập nhanh hơn, nhưng ngoài mặt cố tỏ ra bình thản:
“Cảm ơn giám đốc.”
Lâm Trạch xoay người định rời đi, nhưng bỗng dừng lại, hạ giọng như chỉ để mình An nghe thấy:
“Nhưng lần sau, nếu muốn bảo vệ quan điểm, hãy chuẩn bị lý lẽ vững chắc hơn. Đừng chỉ dựa vào sự liều lĩnh.”
Nói rồi anh rời đi, để lại An đứng ngơ ngác giữa phòng. Câu nói ấy nghe như lời trách, nhưng lại giống một lời nhắc nhở đầy… quan tâm.
An chạm nhẹ vào tập bản vẽ, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
“Anh ta… thật sự đã nhìn mình khác đi rồi sao?”
Trong khi đó, ở văn phòng giám đốc, Lâm Trạch ngồi lặng, tay khẽ gõ nhịp trên bàn. Anh nhớ lại ánh mắt kiên định của An trong buổi họp, rồi sự tỉ mỉ trong bản vẽ sáng nay. Lần đầu tiên sau nhiều năm, một nhân viên mới khiến anh thấy… thú vị.
“Nguyễn An… không giống như những người khác.”