Tan tiệc, An ra về muộn. Bất ngờ, trời đổ mưa lớn. Cô đứng nép dưới mái hiên, chưa kịp gọi taxi thì một chiếc xe màu đen dừng lại. Cửa kính hạ xuống, gương mặt Lâm Trạch hiện ra.
“Còn định đứng đây đến bao giờ?” – giọng anh hơi trầm, nhưng mang vẻ trách hơn là ra lệnh.
An ấp úng: “Em… đang đợi xe.”
“Lên đi.”
Cô do dự vài giây rồi cũng mở cửa bước vào. Trong xe, không khí im lặng bao trùm, chỉ có tiếng mưa rơi ngoài cửa kính. An bồn chồn, còn Lâm Trạch chăm chú lái xe.
Một lúc, anh bất chợt hỏi:
“Nhà cô ở đâu?”
An trả lời nhỏ, rồi im lặng.
Xe dừng trước khu trọ. An lí nhí cảm ơn, chuẩn bị mở cửa bước xuống thì giọng anh vang lên:
“Nguyễn An.”
Cô quay lại. Ánh mắt anh trong đêm tối sâu thẳm đến lạ.
“Cô làm việc chăm chỉ hơn tôi tưởng.”
Tim An khựng lại. Chỉ một câu ngắn ngủi, nhưng như một sự công nhận.
Cô bước xuống xe, mưa vẫn rơi ào ạt, nhưng trong lòng lại thấy ấm đến kỳ lạ.