yêu anh từ những ngày giả vờ

Chương 3: Buổi hẹn hò đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm ấy, thành phố vừa mới dứt cơn mưa, bầu trời vẫn còn vương lại vài vệt mây xám. Đèn đường tắt dần, dòng người bắt đầu đổ về trung tâm như mọi ngày. Trong khi đó, An Nhiên đứng trước gương, nhìn chính mình với gương mặt đầy… tuyệt vọng.

“Giả làm bạn gái tổng giám đốc… buổi hẹn hò đầu tiên... mà là trước ống kính phóng viên?”

Cô thở dài, tự hỏi có phải mình đã lỡ ký nhầm bản hợp đồng bán linh hồn cho quỷ không.

Từ khi chấp nhận đề nghị “điên rồ” của Lâm Khang, cuộc sống của cô như bị kéo vào một vở kịch không có kịch bản. À không, đúng hơn là kịch bản quá chi tiết, đến mức anh ta gửi hẳn một file PDF tên “Kế hoạch hẹn hò công khai – Bản thử nghiệm 1.0”.

“Anh ấy nghĩ đây là… kế hoạch PR thương hiệu chứ không phải tình yêu giả hả trời?” – An Nhiên lầm bầm, mở file đọc.

Bên trong có đủ mọi mục:

Thời gian xuất hiện: 14h00, thứ Bảy.

Địa điểm: Quán cà phê Mộc Hương – nơi phóng viên giải trí thường lui tới.

Phục trang: Nữ chính mặc váy pastel, nam chính vest xám.

Cử chỉ thân mật được cho phép: nắm tay (3 lần), cười nhìn nhau (ít nhất 5 lần), đỡ vai khi băng qua đường.

Cấm: nhìn điện thoại, nói chuyện công việc, nhắc đến hợp đồng.

Đọc đến cuối, An Nhiên suýt nghẹn.

“Nếu tình huống bất ngờ xảy ra, ưu tiên bảo vệ hình ảnh của tôi.

Đừng quên – chúng ta đang yêu nhau thật lòng.”

— Lâm Khang.

“Anh ta nghiêm túc thật sao trời?!”

Cô tự véo má mình, cảm giác như đang bước vào một chương trình truyền hình thực tế hơn là hẹn hò. Nhưng nghĩ lại… cô đâu có lựa chọn nào khác. Tiền đền bù hợp đồng lần trước vẫn treo lơ lửng, nếu không diễn cho ra dáng, coi như tiêu.

Buổi hẹn hò “giả” bắt đầu

Đúng 13h55, chiếc xe Audi đen bóng dừng lại trước quán cà phê. Cửa mở ra, Lâm Khang bước xuống với vẻ ngoài chuẩn tổng tài: vest xám nhạt, cà vạt cùng tông, đôi giày da sáng bóng. Ánh mắt anh liếc qua An Nhiên một lượt, nhẹ nhíu mày.

“Em… không đọc kỹ hướng dẫn à?”

“Em có đọc mà,” An Nhiên chống chế.

“Váy pastel cơ mà.”

“Thì… hồng phấn cũng là pastel còn gì!” – Cô chỉ vào chiếc váy hoa nhí đơn giản, vừa vặn nhưng chẳng “công sở sang chảnh” như anh tưởng.

Anh khẽ thở ra, ánh mắt pha chút bất lực nhưng… lại thoáng một nụ cười. “Thôi được. Lần đầu chấp nhận được.”

Rồi anh chìa tay ra.

“Đi thôi, bạn gái của tôi.”

An Nhiên sững người. Câu nói đó nghe sao mà… tim đập nhanh đến khó tả.

Cô miễn cưỡng đặt tay vào tay anh. Lòng bàn tay anh ấm, chắc và mạnh mẽ đến mức cô phải tự nhủ: đây chỉ là diễn thôi, An Nhiên, diễn thôi…

Mọi thứ... quá thật

Vừa bước vào quán, một loạt ánh flash lóe lên.

“Chà, Tổng giám đốc Lâm đến rồi kìa!”

“Bên cạnh anh ta là ai thế?”

“Có phải bạn gái tin đồn không?”

Tiếng bàn tán rì rầm khiến An Nhiên muốn tìm lỗ nẻ mà chui. Cô cố giữ nụ cười “chuyên nghiệp” nhất, ngồi đối diện anh trong góc quán.

Lâm Khang bình thản, gọi hai ly latte rồi bắt đầu nhập vai ngay lập tức:

“Em ngủ có ngon không?” – giọng anh trầm, đủ để mấy bàn xung quanh nghe thấy.

Cô lúng túng, đáp lại theo bản năng: “Ờ… em mơ thấy bị phỏng vấn vì quen tổng giám đốc.”

Anh hơi sững, môi giật nhẹ. “Kịch bản không có câu này.”

“Thì em ứng biến! Phụ nữ phải linh hoạt chứ.”

Ánh mắt anh thoáng ánh lên tia thú vị, nửa như muốn cười, nửa như đang cố nhịn.

“Được lắm, linh hoạt của em có thể khiến truyền thông phát sốt đấy.”

Cô đảo mắt. “Miễn sao họ không moi ra hợp đồng của anh.”

Câu nói vô tình ấy khiến anh nhìn cô lâu hơn thường lệ. Trong thoáng chốc, vẻ lạnh lùng thường ngày biến mất. Ánh mắt anh như có chút gì đó… dịu lại.

“Em cứ thoải mái đi. Chỉ cần là em, không ai có thể thay thế.”

Giọng anh nhỏ, nhưng đủ khiến tim cô khựng lại.

Khoảnh khắc ấy, cô quên mất máy ảnh đang chĩa về phía mình.

Khi “kịch bản” trở nên khó kiểm soát

Sau khi “hẹn hò” nửa giờ, Lâm Khang đề nghị cùng đi dạo quanh hồ gần đó – phần hai của kế hoạch. Cả hai bước ra ngoài, ánh nắng dịu nhẹ phản chiếu trên mặt nước.

An Nhiên cố gắng giữ vẻ tự nhiên, nhưng trong đầu chỉ vang lên một câu:

“Giả thôi, giả thôi, giả thôi…”

Bỗng một cơn gió mạnh thổi qua, tóc cô bay rối tung. Anh lập tức vươn tay vén nhẹ một lọn tóc cho cô, động tác tự nhiên đến mức… tim cô suýt ngừng đập.

“Anh… anh đang làm gì đấy?”

“Cứ tự nhiên. Phóng viên đang chụp.”

“Anh diễn đạt quá rồi đấy!”

“Anh chỉ đang… làm đúng điều mà người yêu thật sự sẽ làm.”

Cô nghẹn lời.

Ngay lúc đó, từ đâu vang lên tiếng gọi:

“Anh Khang!”

Một cô gái xinh đẹp, dáng vẻ thời thượng bước tới – Trần Ngọc Bích, ngôi sao quảng cáo đang hợp tác với công ty anh.

“Ồ, không ngờ gặp anh ở đây! Còn đây là…?”

An Nhiên định mở lời, nhưng Lâm Khang nhanh hơn:

“Bạn gái tôi, An Nhiên.”

Anh nói dứt khoát, nắm tay cô chặt hơn, ánh mắt nghiêm nghị như đang khẳng định chủ quyền.

Ngọc Bích khựng lại vài giây, rồi cười xã giao. “Ra vậy… chúc hai người vui vẻ nhé.”

Cô rời đi, để lại không khí có chút gượng gạo.

An Nhiên quay sang anh, nhíu mày:

“Anh nói vậy làm gì? Người ta sẽ tin thật đó!”

“Thì tốt mà,” anh đáp tỉnh rụi. “Càng thật càng ít ai nghi ngờ hợp đồng.”

“Anh không sợ… họ tin quá, rồi anh phải chịu trách nhiệm sao?”

Anh nhìn cô, ánh mắt sâu như hồ nước. “Nếu có ngày ấy, anh không chắc mình hối hận.”

Vụ “nắm tay” gây bão

Buổi hẹn hò kết thúc, An Nhiên tưởng đã thoát. Nhưng không — tối hôm đó, mạng xã hội bùng nổ.

#TổngGiámĐốcLâmHẹnHò

#BạnGáiBíẨn

Hàng loạt bức ảnh lan truyền:

– Anh nắm tay cô qua đường.

– Anh cười nhìn cô trong quán cà phê.

– Thậm chí có tấm anh vén tóc cho cô, góc chụp đẹp như poster phim.

Bình luận sôi nổi:

“Trời ơi, nhìn ánh mắt anh ta kìa, ai tin đây là giả?!”

“Bạn gái anh đẹp nhẹ nhàng ghê á!”

“Tổng tài nhà người ta lại biết yêu kìaaaa~”

An Nhiên chỉ biết ôm đầu. “Toang rồi…”

Còn Lâm Khang? Anh ngồi trong phòng làm việc, đọc từng bình luận với vẻ bình thản đáng sợ.

“Lượt tương tác tăng 300%. Thương hiệu được nhắc lại 47 lần. Hiệu ứng ngoài mong đợi,” anh nói, như thể đang tổng kết chiến dịch PR.

“Anh xem em là công cụ marketing hả?” – Cô trừng mắt.

“Không.” Anh ngẩng đầu, ánh nhìn dừng lại ở cô. “Anh xem em là phần quan trọng của kế hoạch. Và có thể… quan trọng hơn anh nghĩ.”

Câu nói nhẹ như gió thoảng, nhưng lại khiến An Nhiên đứng hình.

Cô bước vội ra khỏi phòng, tim đập loạn xạ.

Khi cảm xúc thật len vào vai diễn

Đêm đó, cô về nhà muộn. Ánh trăng len qua rèm cửa, hắt lên khuôn mặt đang bối rối của An Nhiên.

Cô mở điện thoại, thấy tin nhắn từ anh:

Lâm Khang: “Hôm nay em làm tốt lắm. Cảm ơn em đã chịu đựng.”

An Nhiên: “Chúng ta chỉ đang làm việc thôi, đừng cảm ơn em như người yêu thật.”

Lâm Khang: “Nhưng cảm giác của anh… không giống công việc.”

Tin nhắn cuối khiến cô ngồi thừ ra.

Cô định nhắn lại, nhưng ngón tay dừng giữa bàn phím. Cô không biết phải trả lời sao — vì đâu đó, cô cũng thấy tim mình lệch nhịp.

“Không được. Mình chỉ đang… giả thôi.” – Cô tự nhủ, rồi tắt màn hình.

Nhưng trái tim thì không nghe lời.

Sáng hôm sau

Tại công ty, mọi người nhìn cô với ánh mắt đầy tò mò.

“Chị Nhiên, có thật chị đang hẹn hò với tổng giám đốc Lâm không ạ?”

“Chị nói nhỏ thôi, ảnh nhìn chị ngọt lắm đó nha~”

An Nhiên chỉ biết cười gượng. Nhưng rồi, giữa đám đông, Lâm Khang xuất hiện. Anh nhìn thẳng vào cô, khẽ gật đầu thay lời chào.

Giọng anh vang lên, vừa đủ để mọi người nghe thấy:

“Em rảnh trưa nay không? Cùng anh ăn trưa nhé.”

Cả văn phòng chết lặng.

Còn cô thì… không nói nên lời.

Cuối chương

Tối hôm ấy, khi ngồi một mình trên ban công, An Nhiên nhìn xuống phố. Đèn xe lấp loáng, tiếng còi xa xa.

Cô chợt cười nhẹ: “Buổi hẹn hò đầu tiên… đúng là kịch bản lộn xộn nhất đời mình.”

Nhưng đâu đó trong lòng, một ý nghĩ mơ hồ trỗi dậy:

Nếu một ngày, mọi thứ không còn là diễn nữa thì sao?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×