Buổi sáng thứ Hai, ánh nắng đầu tuần chiếu xuyên qua ô cửa kính văn phòng, rọi xuống hàng dãy bàn làm việc gọn gàng. Phòng PR của công ty BrightStar Media vốn đã là nơi đầy ắp tin đồn và drama, nay lại càng sôi sục hơn sau “vụ hẹn hò chấn động” cuối tuần.
Bước chân An Nhiên vừa đặt đến cửa, tiếng thì thầm liền rộ lên:
“Chính là chị ta đó, cô gái trong ảnh với Tổng giám đốc Lâm!”
“Không thể nào, nhìn bình thường như thế mà hốt được tổng tài sao trời?”
“Chắc lại chiêu PR thôi. Nhưng mà... nhìn họ nắm tay nhau cũng tình lắm á.”
An Nhiên cứng người, cố giữ nụ cười xã giao, như thể mọi lời bàn tán chẳng hề chạm đến cô. Nhưng thật ra, tim cô đang đập thình thịch.
Cái hợp đồng chết tiệt này mới tuần đầu mà đã khiến mình thành “người nổi tiếng” rồi sao?
Khi công sở biến thành chiến trường
Cô vừa ngồi xuống thì giọng nói chua chát của Trâm Anh, đồng nghiệp kiêm “người đứng đầu phe soi mói” cất lên:
“Chà, chị An Nhiên hôm nay đến trễ nha. Tổng giám đốc bận đưa đón à?”
Cả phòng cười khúc khích. An Nhiên hít sâu, giữ bình tĩnh.
“Không, tôi đi xe buýt như mọi khi.”
“Xe buýt?” – Trâm Anh giả vờ ngạc nhiên. – “Tổng giám đốc để chị đi xe buýt sao? Không ga-lăng chút nào nhỉ.”
Một vài người cười phá lên, còn cô chỉ mím môi, không đáp. Cô biết rõ kiểu người như Trâm Anh – càng phản ứng, càng có chuyện để bàn.
Đến khi trưởng phòng Hà bước vào, cả phòng lập tức im bặt. Nhưng thay vì bắt đầu họp như thường lệ, chị Hà nhìn thẳng vào An Nhiên, giọng nghiêm nghị:
“An Nhiên, em theo tôi lên phòng Tổng giám đốc.”
Không khí lập tức căng như dây đàn.
Trâm Anh huých nhẹ vai đồng nghiệp bên cạnh, thì thầm:
“Thấy chưa, mới đầu tuần đã được gọi riêng. Đúng là ‘bạn gái tổng giám đốc’ có khác.”
An Nhiên liếc cô ta một cái, rồi bước đi, lòng nặng trĩu.
Cuộc gặp “trên tầng cao”
Phòng Tổng giám đốc ở tầng 20, nơi ít ai có dịp đặt chân tới. Khi thang máy mở ra, hương cà phê nhè nhẹ và mùi gỗ sồi cao cấp phảng phất. Mọi thứ nơi đây đều tinh tế đến mức lạnh lẽo.
Cửa mở, Lâm Khang đang đứng bên cửa sổ, tay cầm cốc cà phê, ánh nắng chiếu lên gương mặt anh, nửa sáng nửa tối.
“Ngồi đi.” – Anh nói, không quay lại.
“Dạ... vâng.” – Cô ngồi xuống ghế, hai tay đặt lên đùi, lòng bàn tay rịn mồ hôi.
Anh quay lại, ánh mắt bình thản như mọi khi:
“Em đã xem tin tức sáng nay chưa?”
“Rồi... chắc anh nói đến mấy tấm ảnh trên báo.”
“Không chỉ là ảnh,” anh nói, giọng điềm tĩnh đến đáng sợ. “Còn có bài phân tích ‘mối tình ngọt ngào của tổng tài lạnh lùng’. Lượt tương tác cao kỷ lục. Nhưng...” – anh dừng lại – “nội bộ công ty đang ồn ào quá mức.”
An Nhiên im lặng.
“Anh không muốn chuyện này ảnh hưởng đến em.”
Cô ngẩng đầu, hơi bất ngờ. “Anh nói... không muốn ảnh hưởng đến em?”
Anh khẽ gật. “Anh có thể yêu cầu bộ phận nhân sự xử lý tin đồn, nhưng sẽ khiến em bị chú ý nhiều hơn. Anh muốn em tự chọn:
Giữ im lặng và để tin đồn tự lắng xuống.
Hoặc anh công khai nói rõ, rằng chúng ta đang trong mối quan hệ hợp đồng.”
An Nhiên lặng người. Nếu chọn cách hai, mọi thứ cô làm sẽ đổ bể, cả kế hoạch cứu vãn danh tiếng của anh cũng thất bại. Nhưng nếu chọn cách một… cô sẽ tiếp tục bị mọi người hiểu lầm, thậm chí đố kỵ.
Cô cười nhạt:
“Không sao đâu, tôi chịu được. Anh cứ để mọi thứ như vậy đi.”
Ánh mắt Lâm Khang hơi chùng xuống, có chút lo lắng không giấu được.
“Em chắc chứ?”
“Anh quên rồi sao?” – Cô mỉm cười mệt mỏi. – “Chúng ta đang diễn. Mà diễn thì phải nhập vai đến cùng.”
Anh nhìn cô thật lâu, rồi khẽ nói:
“Được. Nhưng nếu ai làm khó em... nói với anh.”
Cô đứng dậy, cúi nhẹ đầu. “Tôi biết rồi, tổng giám đốc.”
Rồi quay đi, không nhận ra ánh mắt anh dõi theo, dài và trĩu nặng.
Tin đồn nở rộ
Chưa đến trưa, tin đồn đã lan ra khắp công ty:
“Nghe nói chị An Nhiên được gọi riêng lên tầng 20 đó!”
“Tổng giám đốc đích thân pha cà phê cho chị ta luôn kìa!”
“Chị ấy chắc chắn có ‘chống lưng’ mạnh rồi, khỏi cần sợ ai!”
Mỗi lời đồn là một mũi dao, đâm thẳng vào sự yên ổn ít ỏi của cô.
Đến mức, ngay cả những dự án cô từng phụ trách, mọi người cũng bắt đầu né tránh:
“Chị Nhiên, phần này em làm thay nhé, để tránh... hiểu lầm.”
“Chị thông cảm, khách hàng yêu cầu người khác phụ trách.”
Một lần nữa, cô bị đẩy ra ngoài trung tâm, giống như hồi vụ scandal cũ. Nhưng lần này, đau hơn — vì không ai ép cô vào tình cảnh này ngoài chính bản thân cô.
Khi “kẻ thù” thật sự xuất hiện
Buổi chiều, An Nhiên đang thu dọn tài liệu thì Trâm Anh bước đến, trên môi là nụ cười đầy ẩn ý.
“Chị An Nhiên, chị bận không? Có thể ký giúp em cái giấy phê duyệt này được không?”
Cô ngẩng lên. “Em gửi trưởng phòng đi, chị đâu có quyền ký.”
“À... nhưng chị là bạn gái của tổng giám đốc mà. Quyền hạn chắc cũng... đặc biệt hơn chút?”
Cả phòng cười rộ lên. Một vài người còn lấy điện thoại ra quay lén.
An Nhiên hít một hơi thật sâu.
“Trâm Anh, tôi nói rõ nhé, tôi là nhân viên bình thường, không có đặc quyền gì hết.”
“Thế à?” – Trâm Anh nghiêng đầu, giọng vẫn ngọt như kẹo – “Thế sao Tổng giám đốc lại gọi chị lên riêng suốt vậy? Lúc nào cũng... ‘bàn công việc’ à?”
“Em muốn nói gì?”
“Không gì cả, chỉ là... nếu chị không có năng lực thật thì tốt nhất đừng dựa vào đàn ông để tiến thân. Ở công ty này, người ta ghét loại đó lắm.”
Câu nói như giáng thẳng vào mặt. Không khí đặc quánh lại.
An Nhiên nhìn cô gái đối diện, nụ cười dần biến mất.
“Cảm ơn lời khuyên của em. Nhưng ít nhất tôi không cần nói xấu người khác để được chú ý.”
Nói rồi, cô đứng dậy, thu dọn tài liệu, bước ra ngoài. Mỗi bước đi, tim cô đập dồn dập, vừa tức, vừa tủi.
Cuộc điện thoại bất ngờ
Tối hôm đó, khi đang ở nhà, điện thoại cô rung lên. Là Lâm Khang.
“Anh nghe nói hôm nay em bị đồng nghiệp trêu.” – Giọng anh trầm và lạnh.
Cô ngạc nhiên. “Ai nói với anh?”
“Thư ký anh có bạn dưới phòng PR. Cô ta kể.”
“Không sao đâu. Em quen rồi.”
“Không, không được.” – Anh ngắt lời, giọng đầy kiềm chế. – “Em không cần chịu đựng một mình. Ngày mai anh sẽ... nói rõ với công ty.”
“Không!” – Cô bật dậy. – “Anh mà nói thì khác gì bảo mọi người là thật chứ không phải giả? Cả kế hoạch truyền thông của anh sẽ hỏng hết!”
Đầu dây im lặng vài giây, rồi anh nói khẽ:
“Anh không quan tâm truyền thông. Anh chỉ sợ em bị tổn thương.”
Tim cô chùng xuống. Câu nói đó… thật quá mức cần thiết trong một “mối quan hệ hợp đồng.”
“Anh đừng nói như vậy...” – cô nói nhỏ – “Nếu anh còn nói, em sẽ không diễn được nữa mất.”
Anh im lặng. Rồi cười khẽ. “Được, vậy em nghỉ sớm đi. Ngủ ngon, bạn gái hợp đồng.”
“Ngủ ngon, tổng giám đốc khó tính.”
Cúp máy, An Nhiên nhìn trần nhà, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.
Anh nói không quan tâm truyền thông... nhưng ánh mắt ấy, giọng nói ấy, có thật chỉ là diễn sao?
Một cơn bão khác
Sáng hôm sau, phòng PR họp khẩn. Trưởng phòng Hà ném xấp tài liệu lên bàn, giọng nghiêm nghị:
“Báo T24 vừa đăng bài độc quyền: ‘Bạn gái Tổng giám đốc Lâm – nhân viên cấp thấp của BrightStar’. Tin đang lan mạnh, netizen chia phe tranh cãi. Phía đối tác yêu cầu giải thích rõ ràng.”
Cả phòng nín thở. Trâm Anh khẽ nhếch môi, nhìn sang An Nhiên:
“Lại được nổi tiếng rồi nha, chị.”
An Nhiên cắn môi, không nói gì.
Trưởng phòng quay sang cô:
“An Nhiên, em liên hệ bộ phận truyền thông nội bộ đi, chuẩn bị phát ngôn tạm thời. Tổng giám đốc đang họp khẩn, lát nữa anh ấy sẽ quyết định cách xử lý.”
Cô gật đầu, chạy đi ngay. Trong lòng chỉ có một điều: Phải bảo vệ anh, bảo vệ công ty – và cả bản thân mình.
Phòng họp tầng 20
Khi cô bước vào, cuộc họp đang căng thẳng. Giữa dãy bàn dài, Lâm Khang ngồi ở đầu, ánh mắt lạnh lẽo như băng.
“Không ai được phép để tin giả lan thêm.” – Giọng anh sắc bén. – “Nếu cần, tôi sẽ công khai xác nhận mối quan hệ, nhưng với điều kiện — không ai được động đến cô ấy.”
Tất cả im phăng phắc.
An Nhiên đứng ngoài cửa, nghe rõ từng chữ, tim đập loạn.
Cô vội quay đi, sợ nếu bước thêm một bước, nước mắt sẽ tràn ra.
Khi “diễn” trở thành “thật”
Tối đó, cô nhận được tin nhắn từ anh:
Lâm Khang: “Mai em đừng đến công ty. Anh xử lý truyền thông xong sẽ báo lại.”
An Nhiên: “Anh định làm gì?”
Lâm Khang: “Nếu mọi người đã tin chúng ta là thật, thì cứ để họ tin đi.”
An Nhiên: “Anh nói vậy là sao?”
Lâm Khang: “Vì có lẽ… anh bắt đầu không muốn điều này là giả nữa.”
Cô nhìn dòng chữ ấy, tim như bị ai bóp nghẹt.
Bên ngoài, mưa bắt đầu rơi.
Mưa của thành phố – lạnh, dài và dai dẳng – như chính mối quan hệ giữa họ: bắt đầu từ một hợp đồng, nhưng đang dần trôi vào nơi không ai còn biết đâu là thật, đâu là giả.