Sáng thứ bảy, An Nhiên đang cuộn mình trong chăn, tận hưởng hiếm hoi ngày nghỉ, thì điện thoại reo inh ỏi. Cô chộp lấy máy, giọng ngái ngủ:
– Alo… ai vậy ạ?
– Là tôi, Lâm Khang.
Giọng trầm ấm vang lên khiến An Nhiên giật bắn, tỉnh luôn như bị dội nước lạnh.
– Tổng… tổng giám đốc? Có chuyện gì ạ?
– Hôm nay tôi cần cô đi cùng, ra ngoài khoảng hai tiếng.
– Ra ngoài? Đi đâu cơ ạ?
– Gặp mẹ tôi.
“Cái gì cơ?” – An Nhiên suýt đánh rơi điện thoại.
– Anh nói… gặp mẹ anh sao? – Cô bật dậy, tóc rối như tổ quạ. – Tôi đâu có ký hợp đồng làm “bạn gái ra mắt gia đình” đâu nhé!
– Trong điều khoản 4, mục 3 có ghi: ‘Bên A có quyền yêu cầu Bên B tham gia các hoạt động xã hội cần thiết trong phạm vi bạn gái công khai’. Cô đã đọc rồi mà.
An Nhiên há miệng, không nói nên lời. Cô nhớ mơ hồ cái đoạn đó… nhưng không ngờ “hoạt động xã hội” lại bao gồm cả “ra mắt mẹ chồng tương lai giả vờ” như thế này.
– Anh… anh không thấy chuyện này hơi quá sao? – Cô nói, giọng run nhẹ.
– Không. Mẹ tôi về nước đột xuất, bà nghe tin tôi có bạn gái. Bà muốn gặp. Tôi không thể nói thật, vì như vậy chẳng khác nào tự thừa nhận là tôi dối bà.
– Nhưng… tôi thì sao? Tôi không biết diễn đâu!
– Vậy thì cứ là chính cô đi, có khi mẹ tôi thích điều đó.
Nói rồi, anh cúp máy.
An Nhiên nhìn điện thoại, nửa muốn khóc, nửa muốn chui xuống đất. “Gặp mẹ tổng giám đốc” – đúng là cấp độ cao nhất của việc giả vờ yêu.
Ba tiếng sau, một chiếc xe sang dừng trước căn hộ nhỏ của cô. Lâm Khang bước xuống, áo sơ mi trắng, quần tây đen, không một nếp nhăn. Anh đưa cho cô một bó hoa hồng nhạt.
– Cầm lấy.
– Để làm gì?
– Để có vẻ tình cảm hơn.
An Nhiên khẽ nhíu mày, nhưng vẫn cầm. Mùi hoa thơm nhẹ, hơi giống mùi nước hoa anh hay dùng – nhè nhẹ, thanh lạnh, và… có chút nguy hiểm.
– Mẹ anh là người thế nào vậy? – Cô hỏi khi xe bắt đầu lăn bánh.
– Khó tính. Nhưng thích người thật thà.
– Trời đất… tôi mà thật thà quá chắc hỏng hết kịch bản mất.
Lâm Khang liếc sang, khóe môi cong nhẹ:
– Thử xem cô có hỏng được không.
Câu nói khiến An Nhiên tim đập lỡ một nhịp. Cô quay đi, nhìn ra cửa sổ, cố hít sâu.
Biệt thự nhà họ Lâm nằm ở khu đồi ngoại ô – yên tĩnh, sang trọng đến mức An Nhiên chỉ muốn… quay đầu chạy về. Cửa mở, một người phụ nữ trung niên dáng thanh lịch bước ra, nụ cười rạng rỡ.
– Khang! Cuối cùng con cũng chịu đưa bạn gái về cho mẹ xem rồi à?
Bà Lâm nhìn An Nhiên một lượt từ đầu đến chân, ánh mắt dịu dàng mà sắc bén.
– Chà, xinh xắn, dễ thương, lại có khí chất. Con giấu kỹ quá!
An Nhiên đỏ mặt, lí nhí chào:
– Dạ, cháu chào bác.
– Gọi mẹ đi chứ. – Bà Lâm cười tươi. – Bạn gái của con trai mẹ rồi còn gì.
Lâm Khang đứng cạnh, thản nhiên như không:
– Mẹ, đây là An Nhiên.
– Dạ… con chào mẹ ạ. – An Nhiên cúi đầu, giọng nhỏ xíu.
Bà Lâm vui vẻ nắm tay cô, kéo vào nhà.
– Trời ơi, nhìn hai đứa đẹp đôi quá! Con ngồi đây, mẹ pha trà. Khang, con mang bánh ra giúp mẹ.
An Nhiên ngồi xuống ghế, tim đập thình thịch. Căn phòng khách rộng mênh mông, ảnh gia đình treo khắp nơi. Cô nhận ra một bức chụp Lâm Khang hồi nhỏ – cậu bé mặc áo len, cười ngại ngùng, chẳng chút lạnh lùng nào.
Bà Lâm trở lại, vừa rót trà vừa trò chuyện:
– An Nhiên này, con làm nghề gì thế?
– Dạ, con làm PR cho công ty truyền thông.
– À, nghề đó chắc bận rộn lắm nhỉ. Khang nhà mẹ thì suốt ngày công việc, không biết có chăm con không.
– Dạ… anh ấy cũng bận, nhưng… cũng quan tâm lắm ạ.
Câu “quan tâm” vừa thốt ra, An Nhiên thấy ánh mắt Lâm Khang liếc sang. Anh dường như đang cố nhịn cười.
Bà Lâm lại càng vui:
– Vậy thì tốt quá! Mẹ lo mãi, sợ nó lạnh lùng quá chẳng ai chịu được. Thế mà giờ thấy con cười nhiều như thế, chắc nó thay đổi nhờ con rồi.
An Nhiên vội cười trừ.
Bữa trưa hôm đó, cô như ngồi trên lửa. Bà Lâm không hề khó tính, trái lại còn nhiệt tình, hỏi han đủ chuyện: sở thích, gia đình, dự định tương lai. Còn An Nhiên thì vừa trả lời vừa cầu trời đừng lỡ lời.
– Hai đứa quen nhau bao lâu rồi? – Bà hỏi, giọng ngọt ngào.
An Nhiên nhìn sang Lâm Khang, ánh mắt cầu cứu. Anh thong thả nhấp rượu, nói:
– Ba tháng.
– Ba tháng? Nhanh thế! Mẹ còn tưởng con phải mất ba năm mới dám đưa người về cơ.
– Tụi con… hợp nhau, mẹ ạ. – An Nhiên chen vào, cười gượng.
– Ừ, hợp là tốt. Mẹ thấy con vừa xinh vừa lễ phép, hiếm đấy.
Bà quay sang con trai, giọng nghiêm nghị:
– Khang, con phải giữ cho kỹ, hiểu chưa?
– Dạ biết, mẹ. – Anh đáp, giọng thản nhiên mà khiến An Nhiên đỏ mặt.
Sau bữa ăn, bà Lâm kéo An Nhiên đi dạo quanh vườn hoa sau nhà.
– Con biết không, Khang hồi nhỏ ít nói lắm, chẳng thân với ai cả. Từ ngày bố nó mất, nó sống khép mình, chỉ biết làm việc. Mẹ lo lắm… Giờ thấy nó có người khiến nó chịu cười, mẹ mừng lắm.
An Nhiên lặng đi. Giữa ánh nắng, khuôn mặt người phụ nữ ấy ẩn hiện nét u buồn.
– Cháu… cháu không nghĩ anh ấy lại cô đơn như vậy.
– Phải, bên ngoài nó lạnh lùng thế thôi. Nhưng trong lòng lại rất tình cảm. Con hãy hiểu nó, đừng vì chút hiểu lầm mà buồn.
An Nhiên gật đầu, thấy trong lòng dấy lên cảm giác lạ – vừa thương, vừa day dứt.
– À, con định chừng nào đưa mẹ về nhà con chơi đây? – Bà Lâm cười hiền.
– Dạ?! – An Nhiên suýt nghẹn. – Nhà… nhà con ạ?
– Ừ, để mẹ gặp bố mẹ con chứ. Hai nhà thân nhau thì tốt biết mấy.
– Dạ… cái đó… để con hỏi anh Khang đã ạ.
Bà Lâm cười càng tươi, nắm tay cô:
– Ừ, con ngoan lắm. Mẹ thích con rồi đấy.
Trên xe trở về, An Nhiên thở phào, ngả đầu ra ghế.
– Xong rồi sao tôi thấy mệt hơn chạy deadline ba ngày liên tiếp vậy trời…
Lâm Khang liếc qua, môi khẽ nhếch:
– Cô làm tốt lắm. Mẹ tôi thích cô thật đấy.
– Anh nói nhẹ nhàng vậy thôi, tôi sắp chết vì căng thẳng rồi đó. Còn vụ “ra mắt nhà gái” nữa, anh định sao?
– Cứ từ từ. Mẹ tôi mà đã thích ai rồi thì khó đổi ý lắm.
– Ý anh là…
– Nghĩa là cô sẽ còn phải “đóng vai” này thêm một thời gian.
An Nhiên trợn mắt:
– Cái gì?!
– Chừng nào mẹ tôi tin rằng chúng ta thật sự yêu nhau thì mới thôi.
– Nhưng đó là lừa dối!
– Là giải pháp tạm thời. Cô đừng lo, tôi sẽ đảm bảo danh tiếng của cô không bị ảnh hưởng.
An Nhiên quay sang, tức đến nỗi không nói nổi.
– Anh đúng là… tổng giám đốc vô tâm nhất tôi từng gặp.
– Cảm ơn. Tôi coi đó là lời khen.
Anh vẫn giữ vẻ bình tĩnh, mắt nhìn thẳng đường. Nhưng khóe môi anh lại khẽ cong lên, như đang cố giấu nụ cười.
Còn An Nhiên, cô ngồi đó, nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa bực vừa… khó hiểu. Trong lòng dấy lên thứ cảm xúc mơ hồ: có lẽ, dưới lớp băng lạnh của người đàn ông này, vẫn còn ẩn giấu điều gì đó rất ấm.
Tối hôm ấy, điện thoại An Nhiên reo. Tin nhắn từ số của bà Lâm:
“Con gái, hôm nay mẹ vui lắm. Con với Khang hợp lắm, đừng để nó làm việc quá sức nhé. Có gì mẹ lại hẹn con ăn trưa nha.”
Cô cười khổ, gõ lại một tin ngắn:
“Dạ, con cảm ơn mẹ ạ.”
Cô đặt điện thoại xuống, dựa lưng vào giường, lòng hỗn độn.
Giả vờ thôi mà, An Nhiên, chỉ là giả vờ thôi.
Nhưng tại sao tim lại đập nhanh như thế?