yêu anh từ những ngày giả vờ

Chương 7: Tin đồn vỡ òa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng thứ Hai, An Nhiên bước chân vào phòng PR BrightStar Media, không khí đã khác hẳn. Không còn những tiếng thì thầm kín đáo, thay vào đó là một bầu không khí hỗn loạn: bàn tán, cười nói, ánh mắt tò mò… và không ít vẻ ngưỡng mộ.

“Cô An Nhiên đi cùng Tổng giám đốc Lâm Khang tối qua hả?”

“Nghe nói cả nụ hôn nữa?”

“Tin này khắp thành phố rồi, lượt xem trên mạng tăng vùn vụt.”

An Nhiên hít một hơi thật sâu, cố giữ bình tĩnh, đi thẳng đến bàn làm việc. Cô cảm nhận rõ những ánh nhìn soi mói, những bàn tay khẽ nhích lại gần nhau khi cô đi qua, và cả những điện thoại lén nhấp nháy.

– Trời đất, cô này… – Trâm Anh thốt lên, vừa lẩm bẩm vừa đánh liếc đồng nghiệp bên cạnh. – “Chắc chắn cô ấy làm trò gì rồi. Ai mà không biết Tổng giám đốc Lâm lạnh lùng như băng mà giờ ôm hôn giữa tiệc?”

An Nhiên ngồi xuống, thở dài. Tim cô vừa rối vừa căng. Giả vờ thôi mà, sao lại lan nhanh đến mức này?

Tin tức lan truyền khắp công ty

Chỉ trong buổi sáng, phòng nhân sự nhận vô số cuộc gọi từ các phòng ban: hỏi, bàn luận, thậm chí… vài người còn xin phép nghỉ sớm để theo dõi “chuyện Tổng giám đốc Lâm và bạn gái”.

Trưởng phòng Hà lập tức gọi An Nhiên vào phòng:

– Tin tức tối qua… Anh Khang đã giải quyết rồi. Phòng truyền thông nội bộ gửi thông cáo ngắn. Nhưng… cậu biết không, lượt chia sẻ trên mạng xã hội đã lên đến hàng trăm nghìn.

– Dạ… – An Nhiên nuốt khan. – Vậy… tôi phải làm gì bây giờ?

– Cô cứ bình tĩnh. Nếu ai hỏi, hãy trả lời ngắn gọn, đừng giải thích nhiều. Phòng truyền thông đã chuẩn bị một “kịch bản công khai” tạm thời.

Cô gật đầu, nhưng trong lòng vẫn hoảng loạn. Tin đồn không chỉ lan rộng mà còn đan xen với sự tò mò và… đố kỵ.

Cuộc họp khẩn của ban lãnh đạo

10 giờ sáng, phòng họp chính thức của công ty chật kín. Lâm Khang đứng ở đầu bàn, gương mặt nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lùng quét qua tất cả.

– Các phòng ban, việc hôm qua lan truyền tin tức về “bạn gái tổng giám đốc” là không mong muốn. Nhưng đã xảy ra, chúng ta phải kiểm soát thông tin. Ai làm gì không đúng sẽ chịu trách nhiệm.

Cả phòng yên lặng. Ai nấy đều cảm nhận được sức nặng từ ánh mắt anh.

– Tôi sẽ giao cho phòng truyền thông và PR nội bộ xử lý. Các cậu chỉ cần tuân theo hướng dẫn, không bình luận thêm trên mạng xã hội.

Một vài đồng nghiệp quay sang An Nhiên, ánh mắt tò mò xen lẫn ái ngại. Cô ngồi im, cố nhắc bản thân: Mình đang diễn. Hít sâu, mọi thứ vẫn là giả.

Nhưng khi nhìn Lâm Khang, cô thấy ánh mắt anh thoáng dịu lại – như muốn bảo vệ cô, ngay cả giữa cơn bão tin đồn này.

Đồng nghiệp “soi” từng bước đi

Ra ngoài phòng họp, cả phòng PR như phát rồ. Người thì bàn tán, người thì lén lút mở điện thoại xem bài báo, clip đêm tiệc…

Trâm Anh không bỏ lỡ cơ hội:

– Cô An, nhìn này, đoạn video nụ hôn tối qua lên top trending rồi.

An Nhiên suýt rụng rời, tim đập mạnh. Cô cầm điện thoại, nhìn thấy cảnh mình và Lâm Khang trong ánh sáng vàng, nụ hôn chớp nhoáng nhưng… được chụp lại và lan truyền trên mạng.

– Thật không thể tin được! – Cô thầm nghĩ.

– Cô ấy có vẻ… không xấu hổ lắm nhỉ? – Một đồng nghiệp khác thì thầm.

An Nhiên hít sâu, cố giữ bình tĩnh, gật đầu:

– Dạ… tôi… bình thường thôi.

Nhưng ngay lúc đó, một chuỗi thông báo tin nhắn từ số lạ hiện lên:

“Đẹp đôi quá!”

“Anh Lâm không hổ danh tổng giám đốc lạnh lùng, giờ lại thấy mềm lòng.”

“Chị An may mắn quá, hôn mà vẫn tự nhiên.”

Cô vừa muốn bật cười vừa muốn khóc. Thế này mà còn diễn tiếp sao?

Sự xuất hiện của kẻ soi mói

Chiều cùng ngày, phòng PR tiếp tục nóng lên khi Hứa Duy – đồng nghiệp vốn hay châm chọc – đến bàn cô:

– Chị An Nhiên, hôm nay top trending, lượt xem clip tăng chóng mặt. Chắc chị phải mệt lắm nhỉ?

– Dạ, tôi… cũng bình thường.

– Bình thường sao được, sếp nhà chị mà vừa lạnh vừa hấp dẫn, giờ còn “tình tứ” thế kia. Chắc bao người ghen tỵ với chị lắm.

An Nhiên nuốt khan, im lặng. Tim cô vừa rối vừa lo: “Nếu cứ thế này, cả công ty sẽ không còn nhìn mình là nhân viên nữa mà là… nhân vật trong drama.”

Một bất ngờ từ tổng giám đốc

Đúng lúc cô căng thẳng, Lâm Khang xuất hiện. Anh đi thẳng đến bàn, giọng bình tĩnh:

– An Nhiên, theo hướng dẫn, cô chỉ cần đăng một bài xác nhận: ‘Chúng tôi là bạn bè, nụ hôn tối qua là trong khuôn khổ sự kiện’.

– Dạ… – Cô đáp. – Tôi đăng bây giờ luôn được không?

– Được. – Anh gật. – Nhưng đăng xong, ra ngoài đi cùng tôi. Có một cuộc hẹn đối tác, không thể chần chừ.

An Nhiên gật đầu. Trái tim cô vẫn loạn nhịp, nhưng ánh mắt anh khiến cô thấy an toàn lạ thường.

Sự lan tỏa của tin tức

Chỉ trong vài giờ, bài đăng xác nhận của An Nhiên xuất hiện trên các trang mạng xã hội, kèm hashtag công ty. Tuy nhiên, thay vì làm dịu, nó khiến tin đồn lan rộng hơn:

“Thế mà lại nói chỉ là bạn bè?”

“Ai tin nổi, nhìn ánh mắt và nụ hôn đó kìa.”

“Chắc chắn là tình cảm thật!”

Trong công ty, nhân viên bàn tán rôm rả. Một số thì tò mò, một số bắt đầu đoán xem liệu cô An có năng lực thật hay chỉ là “người được chọn vì tổng giám đốc”.

An Nhiên ngồi lặng, cố hít thở sâu, nhìn dòng bình luận trên điện thoại. Mọi thứ vượt quá sức tưởng tượng.

– Anh… – Cô nhắn cho Lâm Khang: “Mọi thứ vượt tầm kiểm soát rồi.”

Chỉ vài giây sau, anh trả lời:

“Bình tĩnh. Tin đồn chỉ là thử thách nhỏ. Tôi ở đây, cô không phải lo.”

Nhìn dòng chữ, cô thấy tim dịu lại. Giữa biển thông tin hỗn loạn, ít nhất còn có một người giữ cho cô đứng vững.

Cuộc đối đầu bất ngờ

Chiều muộn, khi cô vừa định ra về, Trâm Anh bước đến:

– Chị An Nhiên, tôi nghe nói hôm nay sếp bảo giữ im lặng. Nhưng nếu không “nổi tiếng” kiểu này, liệu chị có chịu nổi áp lực không?

– Tôi… – An Nhiên chưa kịp trả lời thì Lâm Khang xuất hiện sau lưng.

– Cô ấy đã xử lý đúng theo hướng dẫn. – Anh nói, giọng sắc lạnh. – Không ai được phép nói thêm, hiểu chưa?

Trâm Anh chớp mắt, vẻ mặt vừa bất ngờ vừa… hơi sợ.

– Vâng… – cô ta lí nhí.

Lâm Khang quay sang An Nhiên:

– Ra về thôi.

Cô gật, cảm giác nhẹ nhõm lần đầu trong ngày.

Khi mọi thứ trở về yên tĩnh

Trên đường về, An Nhiên ngồi yên, tay vẫn nắm điện thoại, nhìn dòng tin nhắn từ đồng nghiệp, khách hàng… mọi thứ vẫn đang lan truyền, nhưng cô không còn cảm giác sợ hãi như sáng.

– Anh… – Cô khẽ nói, giọng nhỏ. – Có khi nào tôi quá sức không?

– Cô mạnh hơn cô nghĩ. – Anh đáp, tay đặt nhẹ trên tay cô. – Tôi ở đây.

An Nhiên nhìn anh, tim đập mạnh, nhận ra rằng giữa cơn bão tin đồn, cô đã không còn đơn độc.

Có giả vờ, có kịch bản, có áp lực… nhưng cũng có một thứ thật sự – người đàn ông đứng bên cô, bất chấp tất cả, bảo vệ cô.

Cô mỉm cười, nhìn đường phố lấp lánh ánh đèn.

– Biển tin đồn có thể dậy sóng, nhưng tôi sẽ giữ vững bản thân.

Lâm Khang liếc cô, khóe môi cong lên. Không ai nói gì, nhưng cả hai đều biết: sau cơn bão này, mối quan hệ giữa họ đã bước sang một nấc thang mới, nơi giả vờ và thật, dần trở nên lẫn lộn…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×