yêu đến mù quáng

Chương 3: Món quà bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, cô thức dậy với một quyết định rõ ràng trong lòng: cô phải để anh thấy sự quan tâm của mình, một cách đặc biệt hơn những tin nhắn thường ngày. Cô tìm kiếm khắp các cửa hàng online, lựa chọn món quà tinh tế mà cô tin rằng sẽ khiến anh chú ý: một cuốn sổ tay da, trang trí đơn giản nhưng sang trọng, kèm theo một lời nhắn nhỏ: “Mong anh có nơi lưu giữ những ý tưởng tuyệt vời.”

Cả buổi sáng, cô lùng sục từng cửa hàng, so sánh màu sắc, chất liệu, từng chi tiết nhỏ, vì cô tin rằng chỉ một sai sót thôi cũng sẽ khiến món quà không hoàn hảo. Trái tim cô rộn ràng, vừa háo hức vừa lo lắng. Cô tự nhủ: “Nếu anh thích, thì mọi nỗ lực của mình đều xứng đáng.”

Cuối cùng, món quà được gửi đến địa chỉ công ty của anh, và cô lén lút đứng từ xa theo dõi. Khi nhân viên mang hộp quà lên, cô không thể rời mắt. Tim cô đập mạnh, toàn thân run lên vì vừa hồi hộp vừa hy vọng.

Anh nhận món quà với vẻ mặt bình thản. Cô nín thở, theo dõi từng cử chỉ của anh qua camera giám sát trong điện thoại, như một người quan sát từ xa mà không dám bước vào. Anh mở hộp, nhìn cuốn sổ, rồi… nhướng mày, vẻ mặt lạnh lùng nhưng có chút bất ngờ. Cô cảm thấy tim mình nhói lên, nhưng lại vui sướng: anh chú ý đến món quà của cô.

Ngay lúc đó, cô nhắn tin:

“Em hy vọng anh sẽ thích. Em chỉ muốn anh thấy em quan tâm đến anh.”

Câu trả lời của anh hiện lên sau vài tiếng:

“Cảm ơn. Sổ đẹp.”

Ngắn gọn. Lạnh lùng. Nhưng đối với cô, đó là cả một chiến thắng. Cô cười một mình trong phòng, vừa hạnh phúc vừa bồn chồn. Cảm giác yêu mù quáng của cô càng lúc càng mạnh mẽ.

Nhưng niềm vui ngắn ngủi ấy sớm bị xáo trộn. Một buổi chiều, cô tình cờ nghe được anh trò chuyện với đồng nghiệp:

“Món quà… hơi quá mức cần thiết. Mình phải giữ khoảng cách.”

Cô đứng lặng, tim như bị bóp nghẹt. Ngay cả khi cô đã dốc hết tâm huyết, cố gắng để anh chú ý, thì với anh, tất cả chỉ là quá mức. Một nỗi đau tột cùng lan tỏa trong lòng cô. Cô muốn khóc, muốn trách anh, nhưng miệng vẫn nở nụ cười bình thản. Trong lòng, cô tự nhủ: “Chỉ cần anh thích, chỉ cần anh quan tâm, mình sẽ chịu được tất cả.”

Từ hôm đó, cô càng mù quáng hơn. Cô tìm mọi lý do để xuất hiện ở gần anh, để giúp đỡ, để chứng minh tình yêu của mình. Cô bỏ qua những lời cảnh báo của bạn bè, bỏ qua cả những dấu hiệu phiền lòng từ anh. Mỗi hành động của cô đều xuất phát từ mong muốn duy nhất: giữ anh trong tầm mắt, dù chỉ từ xa.

Một lần, trong buổi sự kiện nhỏ tại công ty, cô lén lút chuẩn bị một chiếc bánh kem nhỏ với dòng chữ: “Chúc anh thành công mỗi ngày.” Khi cô đặt bánh trước mặt anh, anh nhìn cô với ánh mắt phức tạp – vừa bất ngờ vừa khó chịu. Cô nhận ra sự mâu thuẫn trong cảm xúc của anh, nhưng thay vì từ bỏ, cô lại cảm thấy mình càng cần phải nỗ lực hơn nữa.

Anh không nói gì nhiều, chỉ gật đầu rồi quay đi, để lại cô đứng đó, vừa hạnh phúc vừa tổn thương. Cô tự nhủ: “Anh có chú ý đến mình, ít nhất là một chút… vậy là đủ.” Nhưng thực tế, cô không hề nhận ra rằng chính những hành động mù quáng này đang dần đẩy anh ra xa, biến tình yêu thành một thứ tình cảm không cân bằng, đầy đau khổ và day dứt.

Buổi tối, cô ngồi một mình trong phòng, ngắm món quà và chiếc bánh đã được chụp hình gửi vào điện thoại. Cô cười, nhưng trong mắt đã lấp lánh một nỗi cô đơn. Tình yêu mù quáng khiến cô vừa hạnh phúc vừa đau đớn, không biết rằng con đường phía trước sẽ còn dài, đầy những giằng xé, mất mát và những quyết định đau lòng.

Cô nhắm mắt lại, hình dung khuôn mặt anh lần cuối trước khi chìm vào giấc ngủ, tự nhủ: “Mình sẽ làm tất cả… miễn là anh nhận ra mình. Dù đau đến đâu, mình cũng sẽ chịu được.”

Và chính khoảnh khắc ấy, ngọn lửa mù quáng trong tim cô bùng lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết, sẵn sàng đưa cô bước vào hành trình tình yêu đầy ngược tâm, day dứt và bi thương mà chưa một ai có thể cứu cô khỏi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×