yêu đến mù quáng

Chương 4: Lần đầu gặp lại ngoài đờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cô không thể chợp mắt cả đêm, tim đập liên hồi vì hôm nay là ngày anh sẽ xuất hiện tại buổi họp báo nhỏ mà cô tình cờ biết. Cả tuần qua, cô đã lướt qua hàng loạt bài đăng, check lịch trình và chuẩn bị tinh thần để… được nhìn thấy anh, dù chỉ từ xa.

Khi cô bước vào khán phòng, ánh đèn chói mắt làm cô chớp mắt liên tục. Cô nhìn quanh, đám đông đông đúc, máy quay, ống kính, ánh sáng flash… tất cả như một mê cung hỗn độn. Nhưng giữa biển người ấy, cô nhận ra anh ngay lập tức. Anh vẫn như trong trí nhớ của cô: cao ráo, khuôn mặt điển trai nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lùng và khó nắm bắt. Cô cảm giác tim mình nhói lên, vừa sợ vừa phấn khích.

Cô bước chậm, cố tình len lỏi vào khu vực gần anh, nhưng vẫn giữ khoảng cách. Mỗi bước đi của cô đều như nhịp tim dồn dập, vừa muốn tiến lại gần, vừa sợ làm phiền anh. Khi anh mỉm cười với một phóng viên, cô cảm thấy cả thế giới bỗng chốc tan biến, chỉ còn lại anh.

Nhưng không lâu sau, anh nhìn ra cô. Đôi mắt anh lóe lên sự ngạc nhiên, kèm theo chút nghi ngờ. Cô cắn môi, cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng trái tim thì rung lên từng nhịp, như thể sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô lặng lẽ đứng đó, cố gắng giữ hình ảnh “bình thường”, nhưng cơ thể cô phản bội: tay run, tim đập nhanh, hơi thở gấp gáp.

Anh bước lại gần, giọng nói trầm ấm nhưng có chút lạnh lùng:

“Em… ở đây làm gì?”

Cô khẽ mỉm cười, cố gắng giấu đi sự bối rối:

“Em… chỉ muốn xem anh thôi.”

Anh nhướng mày, nụ cười khẽ thoáng qua nhưng nhanh chóng biến mất. Sự lạnh lùng ấy khiến cô đau nhói, nhưng đồng thời càng thôi thúc cô. Trong đầu cô vang lên tiếng nói nhỏ: “Chỉ cần anh nhận ra mình, chỉ cần anh nhớ đến mình…”

Cô quyết định tiến gần hơn, nhấn mạnh sự hiện diện của mình: cầm theo món quà và chiếc bánh mà cô đã chuẩn bị. Khi anh nhận ra, anh hơi giật mình. Đôi mắt anh nhìn cô, vừa ngạc nhiên vừa hơi khó chịu. Nhưng cô không dừng lại. Cô nhẹ nhàng đặt quà trước mặt anh, ánh mắt cầu mong.

Anh nhìn cô, im lặng một lúc lâu, rồi chỉ gật nhẹ. Cô cảm giác như mình đã chiến thắng, nhưng thực tế, anh vẫn giữ khoảng cách, không chủ động, không hề mỉm cười như cô mong đợi. Sự mâu thuẫn ấy khiến cô vừa hạnh phúc vừa đau đớn. Cô đứng đó, lòng tràn đầy hi vọng, tự nhủ: “Chỉ cần anh chú ý, chỉ cần anh nhìn thấy mình…”

Nhưng anh quay đi nhanh chóng, bận rộn với buổi họp báo, để lại cô đứng một mình giữa đám đông, tim đau nhói. Cô cảm thấy nỗi đau lẫn niềm hạnh phúc xen lẫn: cô vừa được gần anh, nhưng lại nhận ra khoảng cách không thể vượt qua.

Buổi tối về nhà, cô mở điện thoại, nhìn lại những bức ảnh chụp hôm nay. Mỗi hình ảnh đều như lời nhắc nhở: cô đã tiến gần anh, nhưng chưa bao giờ thực sự thuộc về thế giới của anh. Cô vừa hạnh phúc, vừa tổn thương.

Cô nhắn tin cho anh:

“Hôm nay cảm ơn anh đã nhận quà… Em hy vọng anh thích.”

Câu trả lời hiện lên sau vài giờ, lạnh lùng như thường lệ:

“Cảm ơn. Sổ đẹp. Nhưng đừng quá sức.”

Cô đọc đi đọc lại dòng chữ ấy, tim nhói đau. Anh đang cố giữ khoảng cách, cảnh báo cô, nhưng cô không hề muốn dừng lại. Sự mù quáng trong cô càng lớn hơn, càng thúc đẩy cô làm mọi cách để anh chú ý, càng ngày càng không cân bằng.

Đêm đó, cô nằm trên giường, ngắm bức hình anh mỉm cười trong buổi họp báo, cảm giác vừa ấm áp vừa đau đớn. Cô hiểu rằng tình cảm của mình đã vượt khỏi tầm kiểm soát, nhưng trái tim cô vẫn không ngừng đập vì anh. Và chính nỗi ám ảnh này sẽ dẫn cô bước vào những ngày tháng đầy ngược tâm, day dứt, và mất mát, nơi mà tình yêu mù quáng sẽ là lưỡi dao sắc bén, khiến cô yêu đến mức tự làm tổn thương chính mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×