Buổi chiều hôm đó, cô quyết định đến buổi ký tặng của anh, nơi mà anh sẽ gặp gỡ fan hâm mộ. Trong lòng cô vừa háo hức vừa lo lắng. Cô biết mình sẽ nhìn thấy anh trực tiếp, nhưng điều đó đồng nghĩa với việc phải đối diện với sự lạnh lùng mà cô chưa từng trải qua.
Cô đứng xếp hàng, tay ôm chặt món quà và cuốn sổ tay mà cô đã chuẩn bị từ trước. Mỗi bước tiến lại gần anh, tim cô như muốn nhảy ra ngoài, cảm giác vừa sợ vừa hưng phấn. Những fan khác cười nói, chụp hình, nhưng cô như chìm trong thế giới riêng của mình, chỉ nhìn anh.
Khi cô bước đến gần bàn ký tặng, anh nhìn thấy cô. Đôi mắt anh lóe lên vẻ nhận ra, nhưng vẫn giữ khoảng cách lạnh lùng. Cô cười nhẹ, giọng run run:
“Chào anh, em… em mang quà cho anh.”
Anh gật đầu, nhận món quà, ánh mắt vẫn giữ vẻ lạnh nhạt. Một phần trong cô hụt hẫng, nhưng phần khác lại rộn ràng: anh nhìn thấy cô! Chỉ cần một ánh mắt thôi, cô đã cảm giác như cả thế giới thuộc về mình.
Trong lúc anh ký tặng cho các fan khác, cô đứng đó, trái tim ngổn ngang cảm xúc: vừa hạnh phúc vì gần anh, vừa đau vì khoảng cách vô hình giữa họ. Cô tự nhủ: “Chỉ cần anh chú ý, chỉ cần anh nhận ra mình, thì mọi nỗ lực đều xứng đáng.”
Sau buổi ký tặng, cô quyết định bám sát lịch trình của anh, âm thầm theo dõi các hoạt động mà anh tham gia. Cô tìm cách xuất hiện đúng lúc, đúng chỗ, dù chỉ để đứng từ xa nhìn anh cười, nói chuyện, hay đơn giản là bước qua một đoạn đường cùng anh. Mỗi lần như vậy, trái tim cô nhói đau vì sự mù quáng trong tình yêu: cô muốn gần anh, nhưng càng gần lại càng thấy khoảng cách vô hình giữa họ.
Một buổi tối, cô mạo hiểm đến trước cửa căn hộ nơi anh sống. Anh nhìn thấy cô từ xa, ánh mắt vừa bất ngờ vừa khó chịu. Cô đứng đó, tay ôm chặt món quà nhỏ, lòng tràn đầy hi vọng: “Chỉ cần anh mở cửa, nhìn thấy mình, mình sẽ hạnh phúc cả đời.” Nhưng anh không mở cửa. Anh quay đi, bước vào trong, để lại cô đứng ngoài trời, tim như bị bóp nghẹt.
Cô cúi đầu, nước mắt lưng tròng nhưng vẫn mỉm cười. Trong lòng, cô không nhận ra rằng sự mù quáng của mình đang dần biến tình yêu thành một thứ gông xiềng, nơi cô tự nhốt mình trong đau khổ mà không cách nào thoát ra. Cô yêu anh, nhưng cách yêu này sẽ chỉ kéo dài nỗi cô đơn và mất mát, khiến trái tim cô tổn thương mỗi ngày.
Về nhà, cô mở lại điện thoại, nhìn những bức ảnh chụp hôm nay. Một lần nữa, cô đọc lại tin nhắn của anh:
“Cảm ơn. Nhưng đừng quá sức.”
Câu nói đơn giản ấy như một nhát dao lạnh, cắt qua niềm hy vọng và trái tim mù quáng của cô. Nhưng thay vì dừng lại, cô lại càng quyết tâm: nếu tình yêu này là mù quáng, thì cô sẽ yêu đến cùng, bất chấp đau khổ và mất mát.
Trong đêm tối, khi thành phố chìm vào yên lặng, cô nhắm mắt lại, hình dung anh đang ở đâu đó, mệt mỏi sau một ngày dài, và vẫn không hề biết đến những hy sinh, những nỗ lực âm thầm của cô. Cô tự nhủ: “Mình sẽ làm tất cả, bất cứ giá nào… miễn là anh nhận ra mình, nhìn thấy mình.”
Và chính trong khoảnh khắc ấy, ngọn lửa mù quáng trong tim cô bùng lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết, dẫn cô vào những ngày tháng ngược tâm, đầy day dứt, và bi thương, nơi tình yêu không cân bằng sẽ thử thách cô đến cùng cực.