yêu đến mù quáng

Chương 7: Giúp đỡ mọi lúc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, cô thức dậy với một quyết tâm mới: hôm nay, cô sẽ giúp anh bất cứ điều gì, dù nhỏ hay lớn, chỉ để chứng minh tình yêu của mình. Cô tin rằng nếu cô ở bên, hỗ trợ, chăm sóc từng chi tiết trong công việc và cuộc sống của anh, anh sẽ nhận ra sự quan tâm, và có thể, dần dần mở lòng với cô.

Cô lục tìm mọi thông tin về lịch trình của anh: buổi họp quan trọng, các buổi quay, lịch hẹn đối tác. Cô lập một danh sách chi tiết từng phút từng giờ, tự nhủ sẽ xuất hiện đúng lúc, đúng chỗ. Mỗi việc làm, dù nhỏ, cô đều nghĩ: “Chỉ cần anh thấy, chỉ cần anh chú ý, mình sẽ hạnh phúc.”

Trong buổi họp báo buổi sáng, cô âm thầm đứng từ xa, nhưng khi thấy anh bận rộn với giấy tờ và lịch trình, cô không chịu thỏa mãn với khoảng cách ấy. Cô len lén mang theo tập hồ sơ cô đã chuẩn bị, sẵn sàng hỗ trợ anh nếu cần. Khi anh phát hiện cô đứng đó, ánh mắt anh lóe lên vẻ ngạc nhiên pha chút phiền lòng.

Cô tiến tới, giọng run run:

“Anh… em có thể giúp anh một chút không? Em… em đã chuẩn bị sẵn đây.”

Anh nhìn cô, nụ cười thoáng qua nhưng nhanh chóng biến mất.

“Không cần đâu, cám ơn.”

Cô gật đầu, nhưng không chịu rút lui. Cô lặng lẽ đứng cạnh, theo dõi, chuẩn bị từng bước cho những việc anh có thể cần đến. Cảm giác mù quáng trong cô càng mạnh, vừa muốn được gần, vừa sợ làm phiền.

Đến buổi chiều, khi anh gặp khó khăn trong một buổi họp, cô không thể đứng yên nữa. Cô chạy tới, đề nghị giúp đỡ: in tài liệu, chỉnh sửa hồ sơ, hỗ trợ sắp xếp lịch trình. Anh nhìn cô, ánh mắt phức tạp: vừa ngạc nhiên, vừa mệt mỏi. Nhưng anh không từ chối hoàn toàn, chỉ im lặng, khiến cô cảm thấy vừa hạnh phúc vừa căng thẳng.

Nhưng càng giúp, cô càng nhận ra một điều: anh vẫn giữ khoảng cách, vẫn lạnh lùng, vẫn không để cô bước vào thế giới riêng của anh. Cô bắt đầu cảm thấy hụt hẫng, nhưng nỗi mù quáng lại thôi thúc cô tiếp tục. Cô nghĩ: “Nếu mình dừng lại, có lẽ anh sẽ quên mình. Mình phải làm… mình phải chứng minh tình yêu này.”

Cô bắt đầu xuất hiện trong các sự kiện của anh: họp báo, buổi quay, thậm chí các buổi tiệc nhỏ trong công ty. Cô giúp đỡ mọi lúc, từ việc nhỏ nhặt như mang nước, ghi chép, đến việc lắng nghe, hỗ trợ khi anh cần. Mỗi hành động đều xuất phát từ tình yêu mù quáng, từ mong muốn được gần anh và chứng minh bản thân.

Tối hôm đó, về nhà, cô ngồi một mình, tay run run khi nhắn tin cho anh:

“Hôm nay em đã giúp được anh chút nào không? Em chỉ muốn anh thấy em quan tâm…”

Anh trả lời vài giờ sau, giọng điệu bình thản:

“Cảm ơn. Nhưng em đừng quá sức.”

Một lần nữa, câu nói đơn giản ấy khiến cô đau nhói. Nhưng thay vì dừng lại, cô lại càng quyết tâm. Cô tự nhủ: “Mình sẽ làm tất cả. Dù anh có xa cách, dù anh không đáp lại, mình vẫn sẽ yêu, vẫn sẽ làm mọi thứ… miễn là anh nhận ra mình.”

Trong đêm yên tĩnh, cô ôm chặt món quà, nhìn những hình ảnh anh cười hôm nay, và cảm giác vừa hạnh phúc vừa đau đớn trào dâng. Tình yêu mù quáng đã biến cô thành một kẻ điên cuồng, yêu đến mức hy sinh bản thân, sống trong nỗi cô đơn, và không nhận ra rằng mọi nỗ lực của cô càng khiến anh xa cách.

Ngọn lửa mù quáng ấy, kết hợp với lòng hiếu kỳ và tình yêu đơn phương, sẽ tiếp tục dẫn cô vào những ngày tháng ngược tâm, bi thương và day dứt, nơi cô sẽ phải đối mặt với mất mát, tổn thương và những quyết định đau lòng mà không thể tránh khỏi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×