Ngày hôm sau, cô đến trường quay nơi anh tham gia một sự kiện quảng cáo. Cô luôn cố gắng xuất hiện đúng lúc, nhưng hôm nay, một sự việc khiến trái tim cô nhói đau lần đầu tiên. Khi cô bước vào, cô thấy anh cười nói thân mật với một nữ đồng nghiệp khác, ánh mắt đầy thiện cảm, nụ cười tươi rói.
Cô đứng đó, tim loạn nhịp, chân như bị đóng băng. Một phần trong cô muốn chạy tới, muốn hét lên: “Anh chỉ thuộc về em thôi!”, nhưng lý trí còn sót lại nhắc nhở cô: nếu cô mất bình tĩnh, anh sẽ càng xa cô hơn. Cô cúi đầu, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng từng nhịp tim như đập mạnh vào lồng ngực, mỗi nhịp đều nhói đau.
Buổi chiều, cô tình cờ chứng kiến cảnh anh trò chuyện, cười đùa, thậm chí trao đổi công việc một cách thân mật với cô gái ấy. Nỗi ghen mù quáng bùng lên trong lòng cô, kết hợp với sự thất vọng lần đầu tiên nhìn thấy khoảng cách giữa họ. Cô nhận ra rằng, dù cô có nỗ lực, dù cô xuất hiện mọi lúc mọi nơi, anh vẫn không thực sự để cô bước vào thế giới riêng của mình.
Cô lặng lẽ đứng một góc, nước mắt trào ra nhưng cố gắng giấu đi. Mỗi câu cười, mỗi ánh mắt của anh với người khác đều như nhát dao lạnh cắt vào tim cô. Cô tự nhủ: “Mình phải làm gì để anh chú ý đến mình? Mình phải làm gì để anh không quên mình?”
Khi anh ra về, cô chạy theo, tay run run cầm theo món quà mà cô đã chuẩn bị sẵn. Cô cố gắng gọi:
“Anh… anh cầm món quà này nhé…”
Anh dừng lại, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa lạnh lùng:
“Em lại ở đây sao? Đừng quá sức. Anh bận lắm.”
Tim cô nhói lên, nhưng cô vẫn nở nụ cười run rẩy, đặt món quà vào tay anh. Anh gật đầu, không nói thêm gì, rồi bước đi. Cô đứng đó, lặng lẽ nhìn anh khuất dần, tim đau như muốn vỡ vụn.
Buổi tối về nhà, cô ôm điện thoại, nhìn lại những hình ảnh hôm nay, cố nhắm mắt để xua tan nỗi đau, nhưng nước mắt vẫn lặng lẽ rơi. Lần đầu tiên, cô cảm nhận rõ rệt rằng tình yêu mù quáng không chỉ khiến cô hạnh phúc, mà còn làm trái tim cô đau đến tận cùng.
Cô nhắn tin cho anh:
“Em chỉ muốn anh hạnh phúc… Em sẽ cố gắng hơn nữa để được ở bên anh.”
Anh trả lời, giọng điệu bình thản nhưng có chút xa cách:
“Cảm ơn. Nhưng đừng quá sức. Anh không muốn em mệt mỏi.”
Câu trả lời ngắn ngủi, lạnh lùng, khiến cô vừa hạnh phúc vì anh còn nhớ đến mình, vừa đau khổ vì anh vẫn giữ khoảng cách. Cô nhận ra rằng mọi nỗ lực của mình chưa đủ, và có lẽ, sẽ không bao giờ đủ. Nhưng cô không dừng lại. Ngọn lửa mù quáng trong cô bùng lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Trong đêm yên tĩnh, cô ngồi ôm món quà, nhìn bức ảnh anh cười với người khác, tự nhủ: “Mình sẽ làm tất cả… bất kể đau khổ, bất kể tổn thương… miễn là anh nhận ra mình, nhìn thấy mình.”
Và chính cú sốc đầu tiên này sẽ là bước ngoặt, mở ra những ngày tháng tiếp theo ngược tâm, bi thương và day dứt, nơi tình yêu mù quáng sẽ khiến cô dấn sâu hơn vào tổn thương, đau khổ, và những quyết định không thể tránh khỏi.