Sáng thức dậy Thương khá mệt mỏi , đêm qua cô đã khóc nguyên một buổi vì nhớ nhà . Chắc tầm giờ này là còn khóc nhiều lần nữa . Xuống dưới nhà là lúc bảy giờ , cô đã thấy Nam ngồi vào bàn ăn , mặt ko cảm xúc , hai tay đan vào nhau . Trên bàn trống rỗng , ko hề có đĩa thức ăn nào .
" Em dậy rồi " Anh nói
" Tôi đi làm đây " Khoác cái túi xách vào người toan định đi thì anh đứng dậy , chặn cửa ko cho cô đi .
" Trước khi đi em phải làm đồ ăn sáng cho anh đã " Anh chính là muốn cô trở thành người vợ đảm đang , tháo vát , biết nấu ăn cho chồng .
Cô lườm anh , giận dữ quát lớn : " ANH MUỐN ĂN THÌ ĐI MÀ NẤU , TÔI KO RẢNH "
" Nhưng em bắt buộc phải làm " Xem như cô đã chọc giận anh rồi . Anh có thể nhường cô tất cả mọi thứ cô muốn nhưng riêng khoản vào bếp , anh ko thể nhân nhượng .
" Tôi ko phải người hầu của anh " Cô ghét việc bị sai bảo , ở nhà cũng ko phải động tay chân vào việc gì vì thế sướng quen rồi , tự dưng khổ làm sao cô chịu nổi .
" Anh hứa với em việc dọn dẹp nhà cửa , rửa bát , sửa chữa đồ đạc anh sẽ làm . Còn em , em chỉ cần nấu ăn cho anh và con là được "
" KHÔNG , ko muốn làm gì hết " Cô bướng bỉnh ko nghe lời . Kết quả anh dùng phương pháp đánh vào đòn tâm lí : " Anh sẽ báo cáo với bố vợ nếu em ko chịu nghe lời anh "
Cô hận anh càng thêm hận : " Được làm thì làm , anh nghĩ tới sợ anh chắc , chẳng qua là tôi sợ bố thôi nhé " Quá sợ bố là đằng khắc , cô vứt túi xách xuống ghế , xắn tay áo , đep tạp dề rồi lúi húi trong bếp đến gần tám giờ thì hoàn thành tác phẩm . Ko đẹp mắt nhưng cũng gọi là tạm ổn , ăn khá ngon và đậm đà .
" Em đi làm đi kẻo muộn " Anh nhắc nhở cô sau khi đã ăn no nê .