Đang làm việc thì Thương cảm thấy bụng mình đau quá , cô đành xin phép sếp nghỉ để về nhà đi khám . Khi cô về nhà , gọi điện cho Nam nhưng anh ko bắt máy . Cô vô cùng tức giận , chửi thề : " Con bà nó lúc cần thì chốn biệt tích " Bởi vì quá đau , cô sợ đứa nhỏ trong bụng xảy ra chuyện nên cắn răng trèo lên cầu thang lấy chìa khoá xe . Nào ngờ khi bước xuống , hoa mắt chóng mặt thế nào , chân bước ko vững , cô lảo đảo mất thăng bằng ngã lăn từ cầu thang xuống đất .
Cảm nhận rõ cơn đau phía dưới mặt cô tái mét , ôm chặt bụng mình rồi ngất xỉu .
Tỉnh lại trong bệnh viện , đập vào mắt cô là gương mặt khóc sưng húp của mẹ và biểu cảm đau đớn của bố . Cô bất giác sờ xuống bụng mình , một cảm giác hoang mang tột cùng . Cô ko còn thấy cái bụng nhô ra như trước nữa .
" Mẹ.....con của.....con đâu ....con.....????? " Như hiểu ra vấn đề Thương vô cùng hốt hoảng , ánh mắt chứa đầy sự tuyệt vọng . Mẹ vội vàng ôm chặt cô vào lòng , đau lòng nói : " Con bị ngã cầu thang khiến đứa bé trong bụng đã ko còn nữa rồi "
Bố cô mặt mày đỏ lự , gắt gỏng với vợ : " Bà việc gì phải nói thế để con nó càng đau lòng thêm " Sâu trong tâm của một người bố , ông thừa biết chuyện vô cùng kinh khủng đang xảy ra với con gái mình . Nếu ko phải ông đã có linh cảm ko ổn từ lúc sáng và cảm thấy nên đến thăm con gái thì có lẽ tình huống xấu nhất có thể xảy ra với Thương .
Thương như người mất hồn , túm chặt lấy vạt áo , cô ko thể tin chuyện kinh khủng này lại xảy ra với mình .
" Đã gọi điện cho Nam chưa ? Vợ đã xảy ra chuyện rồi mà vẫn ko thèm vác mặt tới bệnh viện hỏi han vợ câu nào " Dường như ông đang rất tức giận , tay ko ngừng cầm đt gọi vào số con rể nhưng lần nào cũng nhận được hồi âm " xin hãy gọi lại sau " của tổng đài .
Mẹ cô tỏ ý ko hài lòng , một mực bênh vực Nam : " Thì người ta cũng là người có công có việc , là giám đốc hẳn hoi , dưới một người trên vạn người . Ông tưởng muốn đi là đi muốn về là về à ? "
Nhắc tới Nam - gã chồng khốn nạn , nếu anh ta chịu bỏ chút thời gian bắt máy thì cô đã ko xảy ra chuyện . Suy cho cùng do ai mà cô ra nông nổi này , tại ai mà cô mất con .
" Hứa Bách Nam tôi hận anh " Thương căm phẫn trong lòng , cô ko thể tha thứ cho anh được . Ngay lúc này ao ước muốn được ly hôn chưa bao giờ mãnh liệt đến vậy .