Gió thúc vào phòng , Nam vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài đóng cửa . Lúc chuẩn bị đóng , thùng rác đột nhiên đổ hết ra ngoài . Anh thở dài nhặt vào hết , chiếc hộp hoa quả đầu ụ đập vào mắt anh . Nắp hộp màu xanh , thân hộp màu trắng trong suốt in nhãn hiệu Thanh Hải . Hình như anh từng đi chợ với mẹ vợ và thấy bà mua loại hộp này .
" Cái hộp này là của cô gái đã gây tai nạn cho anh đấy . Cô ta thấy anh và vợ ở trong phòng nên đã vứt hộp vào thùng rác " Cô y tá lúc nãy cho rằng My mới chính là vợ của Nam còn Thương , đáng sợ hơn cô chính là tiểu tam . Và chắc do anh ko chịu ly hôn với vợ nên tiểu tam mới vô tình gây tai nạn cho người chồng .
Nghe xong Nam ngớ người , anh chợt nhận ra Thương và cô y tá đã hiểu nhầm anh và My vô cùng tai hại . Giá như anh có thời gian để giải thích về mối quan hệ giữa anh và My thì có lẽ mọi chuyện sẽ tốt hơn rất nhiều . Cô y tá đi khỏi , anh cầm hộp hoa quả vào cùng , cẩn thận lau đi những vết bẩn bên ngoài . Anh cắn thử một miếng dưa hấu , vị ngọt xộc lên mũi , miếng táo chua chua khiến anh bỗng thấy xót xa trong lòng .
Nam gọi điện cho mẹ vợ , hỏi về cô ; " Alo mẹ , Thương có nhà ko ạ ? " Đầu dây bên kia , mẹ vợ ngoáp ngủ , giọng ngái ngủ : " Chưa con à "
Anh vừa lo vừa thất vọng : " Vâng mẹ , khi nào cô ấy về , mẹ gọi điện cho con nhé "
" Ừ "
Muộn thế này rồi cô còn đi đâu , anh lằng lặng theo dõi cảnh vật qua chiếc cửa sổ hình vuông . Màn đêm buông xuống , cảnh vật vô cùng tĩnh mịch bên trong bệnh viện . Ấy mà nhìn xuống dưới , tiềng ồn từ còi xe vang vẳng liên tục , giọng trẻ em cười nói , khúc khích bên dưới làm bản năng muốn làm bố của anh trỗi dậy mạnh mẽ . Đứa con đầu tiên của anh nếu nó còn sống thì phải học cấp hai rồi . Và đứa con thứ hai , đáng lẽ phải nằm trong bụng Thương chờ ngày chuẩn bị ra đời .