yêu lại từ quá khứ

Chương 3: Khoảng Cách Dài


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Khoảng cách giữa Nam và Vy dường như không chỉ là không gian vật lý, mà còn là một rào cản vô hình được dựng lên bởi năm tháng xa cách và những hiểu lầm chưa được hóa giải. Trong văn phòng, họ phải làm việc chung, cùng nhau thảo luận các dự án, nhưng mỗi lần nhìn vào mắt nhau, cả hai đều cảm nhận được sự e dè, như một sợi dây mỏng manh căng ra giữa hai trái tim.

Nam cố gắng tạo ra những câu chuyện nhỏ, những lời đề nghị hợp tác, chỉ để tìm kiếm cơ hội gần Vy mà không khiến cô khó chịu. Anh nhận ra rằng mình đã thay đổi nhiều so với những ngày tháng học trò: trưởng thành hơn, điềm tĩnh hơn, và biết cách kiềm chế cảm xúc. Tuy nhiên, trong khoảnh khắc cô nhìn anh với ánh mắt vừa tò mò vừa dè dặt, trái tim anh vẫn lạc nhịp như ngày nào.

Vy cũng cảm nhận được sự khác biệt. Cô không còn là cô gái trẻ ngây ngô, nhưng sự nhạy cảm với cảm xúc Nam vẫn khiến cô bối rối. Mỗi nụ cười, mỗi câu hỏi nhẹ nhàng, đều khiến cô nhớ lại những ngày tháng học trò, những rung động thuở đầu mà cô tưởng đã chôn vùi dưới lớp bụi của thời gian. Cô tự nhủ rằng mình phải giữ khoảng cách, để không bị kéo vào những cảm xúc cũ vốn đầy rẫy những đau thương.

Dẫu vậy, sự gần gũi không thể tránh khỏi. Trong một lần làm việc khuya, Vy vô tình làm đổ tách cà phê, và Nam nhanh chóng cúi xuống giúp cô lau. Tay họ chạm nhau, một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đủ để cả hai cảm nhận được sự điện giật từ cảm xúc mà họ tưởng đã ngủ yên. Vy rút tay ra, lòng bối rối, và Nam chỉ mỉm cười nhạt, nhưng trong lòng biết rằng khoảng cách giữa họ đã trở nên mong manh hơn bao giờ hết.

Ngày hôm sau, họ cùng nhau ăn trưa trong căng tin. Không gian yên tĩnh khiến họ phải trò chuyện, nhưng câu chuyện chỉ quanh quẩn về công việc. Vy nhận ra rằng việc phải giữ khoảng cách khiến cô khó chịu hơn là khi họ thực sự mở lòng. Cô lặng lẽ quan sát Nam, tự hỏi liệu trái tim mình có dám một lần nữa trao cho người từng khiến cô tổn thương và cũng từng khiến cô hạnh phúc nhất.

Nam cũng ngồi đó, nhìn Vy ăn, và tự hỏi rằng liệu anh có đủ can đảm để mở lời, để nói ra những gì còn sót lại trong tim mình. Anh nhớ lại những lần họ cười cùng nhau, những lần hiểu lầm khiến tim đau nhói, và nhận ra rằng thời gian không thể xóa nhòa cảm xúc thật sự. Khoảng cách mà họ tạo ra không chỉ là sự thận trọng, mà còn là cách họ bảo vệ trái tim, nhưng đồng thời cũng làm nỗi nhớ thêm sâu.

Buổi chiều lặng lẽ trôi qua, ánh nắng vàng nhạt hắt lên mặt bàn. Khoảng cách giữa Nam và Vy vẫn còn, nhưng nó đã trở thành một sợi dây mỏng manh – vừa là thử thách, vừa là cơ hội. Bởi vì cả hai đều biết, chỉ cần một khoảnh khắc dũng cảm, một câu nói thành thật, họ có thể rút ngắn khoảng cách ấy, để cho tình cảm cũ, tình cảm sâu đậm vẫn còn trong tim, một lần nữa được sống dậy.

Khi rời văn phòng, Nam đi trước một bước, Vy theo sau nhưng không vội vàng. Trong lòng họ đều nhủ thầm rằng: đôi khi khoảng cách không phải để chia lìa, mà để chuẩn bị cho một khởi đầu mới, nơi mà trái tim đủ trưởng thành để yêu và tha thứ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×