Từ hôm buổi tiệc, tôi như bị cuốn vào một cơn xoáy mà chính mình không hiểu rõ tâm trạng. Mỗi sáng đến công ty, điều đầu tiên tôi làm là liếc nhìn bàn làm việc phía trong góc – nơi của chị Lam. Nếu chưa thấy chị, tôi sẽ thấy… hụt một nhịp tim. Mà nếu thấy chị rồi, tim tôi lại lỡ thêm vài nhịp vì chị luôn bước vào với thần thái… không thể nhìn chỗ khác.
Có điều, tôi đang dần nhận ra, chị Lam không hề muốn bất kỳ ai tiến quá gần.
Tôi phụ trách một dự án content lớn, cần chị Lam duyệt. Tối hôm đó, chị bảo tôi ở lại để chỉnh sửa cùng. Chúng tôi ngồi trong phòng họp nhỏ. Đèn dịu. Màn hình chiếu bảng kế hoạch. Tôi lắng nghe chị giảng giải từng điểm một, cách đặt tiêu đề, cách dẫn dắt cảm xúc, điều tiết cao trào – chị như một người nghệ sĩ ngôn từ, lạnh lùng mà đầy tinh tế.
Nhưng càng ngồi gần, tôi càng không thể ngăn mình nhìn chị.
Lúc chị cúi người gõ bàn phím, cổ tay chị gầy, trắng, có chút gì đó mong manh. Lúc chị lặng im suy nghĩ, đôi môi hơi mím, ánh mắt đăm chiêu mà sâu như hồ nước tối. Tôi cứ nhìn, cứ nhìn, rồi vô thức thốt ra:
– “Chị đẹp thật.”
Chị khựng lại. Không quay sang nhìn tôi, chỉ lặng lẽ nói:
– “Đừng nói những câu như thế trong môi trường làm việc.”
Tôi thấy mình như đứa trẻ con vừa nghịch phá đồ quý. Lúng túng lùi người ra, ậm ừ xin lỗi. Không khí từ đó lặng ngắt.
Khi công việc kết thúc, chị đứng dậy trước. Tôi dọn laptop, bước theo chị ra ngoài, không dám mở lời thêm câu nào. Nhưng vừa đến cửa thang máy, chị đột ngột dừng lại.
– “Em biết vì sao chị lạnh lùng không?”
Tôi giật mình.
– “Vì… chị muốn bảo vệ bản thân?”
Chị quay sang nhìn tôi. Cái nhìn thẳng, sâu và buồn:
– “Vì đã từng có người nhìn chị như em đang nhìn. Và sau đó họ quay đi. Nhanh như gió. Lạnh như đá.”
Tôi không nói được gì. Chỉ đứng đó, nghe từng lời chị thấm vào máu như một kiểu cảnh báo. Mà cũng như một vết thương chị đang để lộ.
– “Chị không muốn ai thương hại. Không muốn ai tò mò. Và càng không cần ai tưởng lầm đó là yêu.”
Tôi thấy tim mình siết lại. Cảm xúc trong tôi lúc đó không phải là tò mò, càng không phải thương hại. Là một thứ gì đó vừa dịu dàng, vừa rối rắm, vừa khao khát được… ở bên chị, hiểu chị, thật sự.
Tôi lặng lẽ gật đầu:
– “Em không tò mò nữa. Em chỉ muốn làm việc tốt… và nếu có thể, được bên chị như một người đáng tin.”
Chị Lam không nói gì. Nhưng mắt chị dường như dịu đi. Chỉ một chút. Như mặt nước vừa ngừng gợn sóng.
Những ngày sau đó, giữa chúng tôi không có thêm cuộc trò chuyện riêng tư nào. Nhưng chị bắt đầu giao cho tôi nhiều việc hơn. Những bản thảo nhạy cảm, email khách hàng khó tính, báo cáo tổng hợp quan trọng – chị đưa tôi xử lý trước khi duyệt.
Tôi làm việc như điên. Không phải để được khen, mà vì tôi muốn chứng minh: tôi không phải kiểu người thích tiếp cận để lấy lòng. Tôi muốn chị biết tôi đáng tin, như tôi từng hứa.
Một lần, khi đang làm overtime, chị đi ngang qua, dừng lại. Không nói gì. Chỉ đặt lên bàn tôi một hộp sữa đậu nành. Rồi đi tiếp.
Tôi mở nắp uống, cười nhẹ. Ừ, vậy là chị đã tin tôi hơn một chút rồi.
Cho đến một hôm, tôi tình cờ thấy chị Lam đứng trên sân thượng công ty, sau giờ làm. Một mình. Không hút thuốc, không gọi điện. Chỉ đứng đó. Gió lùa tóc chị bay nhẹ. Tôi không dám gọi, chỉ đứng lặng nhìn từ xa.
Tôi không biết chị nghĩ gì. Nhưng dáng đứng đó… cô đơn đến mức làm tôi thấy đau lòng.
Đêm đó, tôi mơ thấy chị.
Trong giấc mơ, chị Lam mặc áo sơ mi trắng, đứng giữa một căn phòng sáng trưng, phía sau là tấm gương lớn. Tôi bước vào. Gọi tên chị. Chị quay lại, đôi mắt không phải của người tôi biết. Ánh mắt đó sắc lạnh và tuyệt vọng.
Tôi tỉnh dậy giữa đêm. Mồ hôi ướt trán.
Tôi bật điện thoại, gõ vào thanh tìm kiếm: “Người chuyển giới nữ sang nam – cảm xúc, tổn thương, sự cô lập.”
Kết quả hiện lên đầy ắp. Những câu chuyện, những trích dẫn, những đoạn nhật ký… Tôi đọc từng dòng, từng chữ, và tim như bị bóp nghẹt.
Chị Lam chưa từng xác nhận điều gì. Nhưng nếu đó là sự thật – chị từng là anh, thì tôi cũng không thấy gì sai cả.
Điều tôi đang cảm nhận, không phải thứ tôi có thể gọi tên, nhưng tôi biết… nó không phải tò mò nữa.
Là thương.
Là trân trọng.
Là muốn bước lại gần, bất chấp chị có là ai, đã từng là ai.
Ngày hôm sau, tôi bước vào công ty, thấy chị đang ngồi trong phòng họp một mình, chỉnh sửa slide thuyết trình. Tôi bước vào, không gõ cửa như thường lệ.
– “Cho em phụ chị.”
Chị ngẩng lên, ánh mắt ngạc nhiên.
– “Em không cần làm thêm nữa đâu. Phần em xong rồi.”
Tôi kéo ghế ngồi cạnh, nhìn chị nghiêm túc:
– “Em không làm vì công việc. Em làm vì em muốn hiểu chị hơn.”
Chị nhìn tôi. Lâu. Đến mức tôi bắt đầu thấy run.
– “Chị không phải kiểu người dễ hiểu.”
Tôi mỉm cười:
– “Em không phải kiểu người dễ từ bỏ.”
Và trong giây phút đó, lần đầu tiên tôi thấy môi chị khẽ cong. Không phải nụ cười lạnh lùng hay gượng gạo. Là một nụ cười thật, nhỏ thôi, như một tia sáng xuyên qua sương mù.
Tôi không biết sau nụ cười ấy là gì. Nhưng tôi biết, tôi không còn đứng ở ngoài ranh giới nữa rồi.
Tôi đang bước vào thế giới của chị – chậm rãi, nhưng chắc chắn.