Có những thứ không cần bắt nguồn từ sự thật, chỉ cần bắt đầu từ một cái nhìn… cũng đủ để thành tin đồn.
Sau cái buổi tối ngồi chỉnh slide cùng nhau, chị Lam không thay đổi thái độ gì rõ rệt. Vẫn là sếp khó tính, chỉn chu và tiết chế cảm xúc. Nhưng không hiểu vì sao, bầu không khí giữa tôi và chị bắt đầu… có gì đó lạ.
Không phải ai cũng thấy. Nhưng vài người tinh ý thì bắt đầu đặt dấu hỏi. Tôi nghe thấy vài tiếng xì xào khi bước qua khu pantry:
– “Bé đó được ưu ái ghê ha. Không phải mới vô à?”
– “Nghe bảo chị Lam giờ kèm riêng bé đó luôn đó.”
– “Biết đâu đang làm ‘mentor’ mà thành… ‘lover’ ha?”
Tôi giả vờ không nghe. Cười xã giao rồi đi thẳng. Nhưng thật lòng, tôi thấy tức. Tức không phải vì bị đồn – mà vì người ta cứ nghĩ rằng, nếu một người như chị Lam – lạnh lùng, khép kín – có quan tâm đến ai, thì nhất định phải có lý do “không trong sáng”.
Buổi chiều hôm đó, tôi bị gọi lên phòng nhân sự với lý do “đánh giá mối quan hệ nội bộ”. Tôi ngồi đối diện chị Vy – HR lâu năm của công ty, gương mặt lúc nào cũng như đã từng biết hết chuyện thiên hạ.
– “Chị hỏi em thẳng luôn nha: Em với chị Lam có gì đặc biệt không?”
Tôi suýt nghẹn nước.
– “Dạ không. Hoàn toàn công việc ạ.”
Chị Vy chống cằm nhìn tôi kỹ hơn, ánh mắt như muốn xuyên thấu da mặt:
– “Thế những buổi làm ngoài giờ, những cuộc họp riêng, cả cái lần em và chị Lam ra về cùng nhau, em giải thích sao?”
Tôi hít sâu.
– “Tụi em làm chung dự án. Em mới vào, chị Lam chỉ đang giúp em bắt nhịp công việc nhanh hơn.”
Chị Vy gật đầu, ghi chú vào tệp hồ sơ trước mặt. Nhưng tôi thấy rõ trong mắt chị, sự nghi ngờ vẫn còn nguyên.
Trước khi tôi rời đi, chị Vy gọi với:
– “Em biết không, ở đây ai cũng nể chị Lam vì năng lực. Nhưng nếu chị ấy bị đồn là đang có mối quan hệ riêng tư với cấp dưới, thì không ai có thể bảo vệ danh tiếng đó giúp chị được đâu.”
Tôi đứng lặng.
Thì ra, người ta không cần biết chị Lam tốt thế nào, giỏi ra sao. Chỉ cần một sơ hở nhỏ – như tôi – là đủ để chĩa mũi dùi.
Tối hôm đó, tôi không về thẳng nhà mà vòng lên sân thượng. Không ngạc nhiên khi thấy chị Lam đứng ở đó, như thường lệ.
– “Em bị gọi lên phòng nhân sự.” – Tôi nói thẳng, không vòng vo.
Chị Lam không quay lại, mắt vẫn nhìn xa.
– “Vì chị.”
Tôi gật nhẹ.
– “Vì chị và em.”
Lặng vài giây, chị quay lại. Đôi mắt bình thản nhưng sâu không đáy:
– “Em có thấy sợ không?”
Tôi nhìn thẳng chị.
– “Không. Nhưng em thấy giận.”
– “Giận ai?”
– “Giận mấy người không hiểu mà vẫn nói. Và giận cả chị.”
Chị hơi cau mày.
– “Giận chị?”
– “Vì chị cứ đứng một mình, mặc kệ người ta nói gì. Chị không cần ai bảo vệ hả?”
Chị cười nhẹ. Nụ cười rất buồn:
– “Chị quen rồi.”
– “Chị không nên quen. Chị nên học cách để người khác đứng cạnh chị mà không thấy xấu hổ.”
Tôi nói ra câu đó rồi mới thấy tim mình đập dữ dội. Nhưng tôi không rút lại lời. Chị nhìn tôi một lúc rất lâu, rồi quay sang hướng khác.
– “Người như chị, dù đứng cạnh ai… cũng sẽ luôn bị bàn tán.”
– “Vậy chị đứng một mình hoài sao?”
– “Nếu cần.”
Tôi thở ra, chậm và dài. Cái lưng thẳng của chị như một bức tường gạch – đẹp nhưng lạnh. Tôi không thể đập vỡ nó, nhưng tôi muốn kê ghế ngồi bên cạnh, kể cho chị nghe vài câu chuyện… cho bức tường bớt cô đơn.
Vài ngày sau, tôi bất ngờ nhận được email điều chuyển công việc tạm thời – từ team Content sang team Marketing để “học hỏi quy trình đa nhiệm”. Dù lời lẽ rất nhẹ nhàng, nhưng ai cũng biết: đó là một cách để "tách tôi ra khỏi chị Lam".
Tôi không buồn. Cũng không nói gì với chị. Chỉ lặng lẽ thu dọn bàn làm việc, chuyển xuống tầng dưới. Lúc tôi đi, chị không ra tiễn. Không một tin nhắn. Không một lời chúc. Tôi thấy hụt hẫng… nhưng không trách.
Chị đang bảo vệ tôi theo cách của chị.
Nhưng tôi không cần được bảo vệ. Tôi chỉ cần được nhìn thấy chị mỗi ngày. Mà giờ đây, điều đó cũng không còn nữa.
Những ngày ở team mới, tôi cố giữ cho mình bận rộn, nhưng đầu óc cứ lơ lửng. Mọi thứ thiếu hẳn một luồng sinh khí quen thuộc – luồng khí mang tên Lam. Tôi vẫn thường đi vòng lên tầng cũ vào giờ ăn trưa, tìm cớ hỏi thăm vài đồng nghiệp cũ, để có thể lén nhìn qua vách kính văn phòng chị.
Chị vẫn vậy. Lặng lẽ. Chuyên nghiệp. Không cảm xúc.
Tôi không biết chị có nhìn thấy tôi không. Nhưng tôi luôn hy vọng, ít nhất chị biết tôi vẫn ở đây. Chưa đi đâu cả.
Tối hôm đó, tôi vừa rời công ty thì trời đổ mưa lớn. Tôi chạy vội ra trạm xe buýt, người ướt nhẹp, tâm trạng tệ hại. Đang loay hoay rút điện thoại gọi xe thì một chiếc ô tô dừng ngay trước mặt.
Kính xe hạ xuống. Là chị Lam.
– “Lên xe.”
Tôi sững người:
– “Sao chị biết em ở đây?”
– “Chị thấy em chạy ra từ cửa trước. Em không biết là dù em có bị chuyển team, camera công ty vẫn quay được em đúng không?”
Tôi bật cười, không phải vì câu đùa, mà vì thấy lòng mình… dịu hẳn. Tôi bước lên xe.
Trong không gian yên tĩnh, tiếng mưa rơi rả rích trên kính xe như nền nhạc cho một cảnh phim lặng.
– “Em tưởng chị giận em.” – Tôi khẽ nói.
– “Vì em làm gì?”
– “Vì em làm chị bị đồn. Bị HR để ý. Rồi bị xa lánh.”
Chị liếc tôi một cái, rồi nhìn thẳng đường.
– “Chị không giận em. Chị giận chính mình.”
– “Vì sao?”
– “Vì chị đã cho phép em bước quá gần. Và khi người ta bước gần chị… họ thường bỏ đi.”
Tôi nắm chặt vạt áo mình.
– “Em không bỏ. Em sẽ không bỏ đâu.”
Chị không đáp. Chỉ lặng im. Nhưng tôi thấy bàn tay chị nắm vô-lăng hơi run nhẹ.
Tôi nhìn ra mưa, lòng dấy lên một cảm giác không tên – vừa thương chị, vừa muốn ôm lấy chị mà nói rằng: Dù quá khứ chị là gì, dù người đời nói gì, em vẫn sẽ ở lại.
Dù chị có từng là ai, thì người ngồi cạnh tôi bây giờ… vẫn là chị Lam mà tôi muốn bước gần.