Yêu Nhầm Chị Giám Đốc Từng Là Nam

Chương 5: Đàn Ông Là Quá Khứ – Em Là Hiện Tại


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Có những bí mật không thể che giấu mãi. Cũng như có những ánh mắt, dẫu chỉ thoáng qua… vẫn đủ khiến người ta muốn sống thật một lần.


Tôi không rõ khoảnh khắc tôi bắt đầu nghi ngờ về giới tính quá khứ của chị Lam là từ khi nào. Có thể là từ lần đầu chạm mắt, khi giọng chị hơi trầm hơn những người phụ nữ khác, ánh mắt sắc như lưỡi dao mổ xẻ tâm lý người đối diện. Có thể là khi tôi thấy chị hay tránh né mấy chủ đề nữ tính. Hoặc... có thể là khi tôi bắt đầu cảm thấy rung động – mà lý trí thì gào lên rằng đó là cảm giác sai.

Nhưng cảm xúc thì chưa từng biết sai đúng.


Một tuần sau hôm chị đón tôi dưới mưa, tôi bắt đầu thấy trên group nội bộ công ty xuất hiện một bài viết ẩn danh, với tiêu đề đơn giản: “Sự thật về người phụ nữ mang tên Lam”.

Chỉ trong vài phút, bài viết được hơn ba chục bình luận. Phần lớn là suy đoán, châm chọc. Rằng chị Lam từng là đàn ông. Rằng chị có giấy đổi tên. Rằng “thân dưới” của chị đã từng có… cái mà ai-cũng-biết-là-cái-gì-đó.

Tôi run tay.

Mặt tôi nóng bừng.

Không phải vì sốc. Mà vì phẫn nộ.

Tôi xông thẳng lên phòng làm việc cũ của chị. Đẩy cửa. Chị đang ngồi lặng lẽ, ánh mắt dán vào màn hình, nhưng tôi biết chị đã đọc bài viết đó.

– “Chị có định làm gì không?”

– “Không.”

– “Tại sao?”

Chị ngẩng lên nhìn tôi. Lần đầu tiên, tôi thấy ánh mắt chị không còn kiên cường nữa. Chúng như hồ nước mệt mỏi sau một cơn bão.

– “Vì đây không phải lần đầu.”

Tôi siết tay:

– “Nhưng em không thể để nó tiếp diễn như vậy.”

– “Em không cần phải làm gì.”

– “Không, chị không hiểu. Em cần làm. Vì em không phải đồng nghiệp chị. Em không chỉ là cấp dưới của chị. Em là người đang thích chị.”

Chị giật mình.

Không ai nói gì.

Căn phòng yên đến mức nghe được cả tiếng quạt máy.

Tôi cảm thấy má mình nóng lên, tim đập như sấm. Nhưng tôi không muốn rút lại lời. Tôi đã nói. Và tôi chưa bao giờ thấy nhẹ lòng đến thế.

Chị khẽ quay đi, lặng lẽ nói:

– “Em không biết chị là ai.”

Tôi lắc đầu.

– “Em biết đủ để hiểu chị là người em muốn bên cạnh.”

– “Em không sợ sao? Một người từng là đàn ông? Em không thấy ghê tởm à?”

– “Chị nghĩ em đang yêu một cơ thể à?”

Chị ngẩng lên.

– “Em yêu cách chị đứng giữa búa rìu dư luận mà không run. Em yêu cách chị nhìn mọi thứ như một trận cờ – lạnh nhưng đầy logic. Em yêu cả cách chị im lặng bảo vệ người khác, dù bản thân bị thương.”

Tôi hít sâu.

– “Còn nếu chị hỏi em có ghê tởm không – thì không. Em chỉ thấy đau. Vì chị đã sống quá nhiều năm mà không ai đủ dũng cảm để nói với chị: Chị xứng đáng được thương.”

Nước mắt chị rơi.

Không rơi ào ạt. Mà là một giọt. Duy nhất.

Tôi không bước tới. Tôi chờ.

Và rồi chị mở lời.

– “Chị tên cũ là Lâm Anh. Sinh ra là nam. Lớn lên như mọi đứa con trai khác. Nhưng từ nhỏ, chị đã không hợp với ‘cái vỏ’ đó. Chị biết mình không là người như họ nghĩ.”

– “Mười bảy tuổi, chị trốn nhà vào Sài Gòn. Mười chín tuổi, bắt đầu tiêm hormone. Hai mươi ba tuổi, phẫu thuật hoàn chỉnh. Và kể từ đó, sống như Lam – người phụ nữ.”

– “Có người yêu không?” – Tôi hỏi, nhẹ nhàng.

Chị gật.

– “Có. Nhưng sau khi biết, họ rút lui.”

Tôi cười nhạt:

– “Vậy để em đứng cạnh chị. Em không biết giữ chị khỏi những lời dèm pha, nhưng em biết: nếu chị ngã, em sẽ là cái gối êm nhất chị từng tựa đầu.”

Chị phá lên cười – một tiếng cười vừa buồn vừa nhẹ.

– “Em nên biết là đi bên chị… không dễ đâu.”

Tôi bước tới. Nắm tay chị.

– “Vậy để em khó thay chị. Em không sợ bị đồn. Em chỉ sợ một ngày em quay lại, mà chị đã bước ra khỏi đời em.”

Chị nắm lại tay tôi. Siết chặt.


Hôm sau, tôi thấy bài viết ẩn danh trên group nội bộ bị xoá. Không ai nhắc lại. Cũng không ai nhìn tôi bằng ánh mắt khác lạ nữa. Chị Lam vẫn đến công ty đúng giờ, làm việc như một cỗ máy. Nhưng ánh mắt chị – khi nhìn tôi – đã khác.

Có gì đó dịu dàng hơn. Bớt cảnh giác. Bớt lạnh.

Bọn tôi hẹn nhau ở quán cà phê nhỏ sau giờ làm. Nơi có ban công nhìn ra đường Trần Hưng Đạo nhấp nhô ánh đèn xe. Chị không uống cà phê, chỉ gọi trà hoa cúc. Tôi vẫn trung thành với latte nhiều sữa.

– “Chị nghĩ sao về chuyện mình – và em?”

Chị nhấp môi.

– “Chị không nghĩ gì cả. Vì một khi đã nghĩ, là sẽ có lý trí chen vào.”

Tôi cười.

– “Vậy chị có ‘cảm’ gì không?”

Chị liếc nhẹ:

– “Có. Nhưng còn phải xem em chịu đựng chị được bao lâu.”

Tôi tựa cằm vào tay, nhìn chị như ngắm một kiệt tác.

– “Em không chịu đựng chị. Em tận hưởng chị.”

Chị lắc đầu, mắt ánh lên vẻ bất lực dễ thương chưa từng thấy.

– “Em là phiền nhất đám cấp dưới chị từng có.”

– “Vậy mà chị vẫn giữ em lại.”

– “Vì chị mệt với tuyển dụng lại.”

– “Lý do đó chị để dành lúc em về hưu đi.”

Chị cười. Tôi thấy lòng mình sáng lên như trời Sài Gòn sau mưa – mây chưa tan hết, nhưng nắng đã đủ để người ta thấy hy vọng.


Cuối buổi, khi chị đưa tôi về tới trước chung cư, tôi định mở cửa xe thì chị giữ tay tôi lại.

– “Đừng nói gì cả.”

Tôi chưa kịp hỏi thì chị cúi xuống, môi chị chạm vào trán tôi – nhanh và nhẹ như một cái hôn chúc ngủ ngon từ người mẹ chưa từng sinh tôi ra.

Tôi ngẩng đầu lên, định phản ứng gì đó, thì chị đã nói:

– “Hôm nay, cho chị ích kỷ một lần.”

Tôi mỉm cười, lùi lại vài bước, đứng nhìn xe chị rời đi.

Bóng đèn vàng của bãi xe hắt lên gương mặt tôi một màu ấm. Lần đầu tiên trong đời, tôi không thấy mình cô đơn nữa.

Vì tôi biết: người ấy – từng là một ai đó – nhưng hôm nay là “chị Lam của tôi”.

Và tôi – là người duy nhất không cần chị phải giải thích mình từng là ai.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.