Bầu trời Sài Gòn cuối chiều vẫn hắt xuống những vệt nắng vàng nhạt, trải dài trên các tòa nhà cao tầng, phản chiếu lên lớp kính bóng loáng. Ở phòng họp của đội chuyên án, không khí căng thẳng như được nén lại. Một tấm bảng lớn được treo ngay giữa, chi chít hình ảnh, tài liệu, sơ đồ quan hệ chằng chịt giữa các đối tượng trong vụ án rửa tiền xuyên quốc gia đang được điều tra.
Mai ngồi yên ở một góc bàn, ánh mắt sắc lạnh, tập trung quan sát từng chi tiết. Bên cạnh cô, đồng đội Lâm – một trinh sát kỳ cựu – cẩn thận lật giở hồ sơ, giọng đều đều:
“Dựa trên dữ liệu ngân hàng và lời khai từ hai nghi phạm bị bắt trước đó, cái tên xuất hiện nhiều nhất chính là Trần Minh Khang – tổng giám đốc tập đoàn Khang Thịnh. Công ty của hắn ta có luồng vốn bất thường trong vòng một năm trở lại đây. Dòng tiền chảy qua nhiều quốc gia, được hợp thức hóa bằng các dự án bất động sản và công nghệ. Nhưng điều đáng ngờ là, càng kiểm tra thì mọi thứ lại càng hợp pháp.”
Một vài người trong phòng gật gù. Người thì chau mày, kẻ thì thở dài. Đây không phải lần đầu họ chạm trán với những kẻ “sạch sẽ” trên giấy tờ, nhưng lại đầy mùi tội ác phía sau.
Đội trưởng Dũng nhìn quanh, dừng ánh mắt nơi Mai. Ông gõ tay xuống bàn, giọng trầm:
“Chúng ta cần một người tiếp cận trực tiếp Khang, quan sát hành vi, tìm sơ hở. Trực tiếp đào sâu từ bên trong thay vì chỉ nhìn từ ngoài. Nhiệm vụ này nguy hiểm, nhưng là cách duy nhất.”
Cả phòng im lặng. Những ánh mắt lần lượt hướng về phía Mai.
Cô khẽ siết chặt bàn tay, tim đập dồn dập. Mặc dù đã lường trước, nhưng khi nghe trực tiếp từ miệng đội trưởng, Mai vẫn cảm thấy áp lực trĩu nặng. Khang không chỉ là một doanh nhân có tiếng mà còn khét tiếng lạnh lùng, kín kẽ. Tiếp cận một người như vậy, chẳng khác nào bước vào hang cọp.
Đội trưởng Dũng gật đầu nhẹ, như thể đã quyết định sẵn:
“Mai, em sẽ đảm nhận nhiệm vụ này. Với hồ sơ của em, lý lịch gia đình và ngoại hình, việc đóng giả thân phận mới sẽ khả thi hơn. Tôi cần em nhập vai hoàn hảo. Không được để lộ sơ hở, nếu không cả em và chuyên án đều gặp nguy hiểm.”
Không khí căng thẳng lại dồn ép. Lâm quay sang nhìn Mai, lo lắng:
“Em chắc chứ? Đó không phải một nhiệm vụ nhẹ nhàng đâu. Hắn ta cực kỳ tinh ranh.”
Mai khẽ cười, nhưng ánh mắt quyết đoán:
“Em biết. Nhưng nếu không ai làm thì vụ án sẽ đi vào ngõ cụt. Em nhận.”
Đêm hôm đó, tại căn hộ nhỏ của mình, Mai mở laptop, màn hình sáng rực hắt lên gương mặt căng thẳng. Tập tài liệu về Khang dày cả trăm trang, kèm hình ảnh chụp từ nhiều góc, lịch trình công việc, mối quan hệ cá nhân.
Ảnh của anh ta nổi bật giữa đống dữ liệu: người đàn ông ngoài ba mươi, gương mặt cương nghị, đường nét góc cạnh, ánh mắt lạnh và sâu. Trên truyền thông, anh ta được ca ngợi là doanh nhân thành đạt, từ kẻ tay trắng vươn lên, gây dựng đế chế kinh doanh đồ sộ. Nhưng trong báo cáo điều tra, những dòng chữ khô khốc lại vẽ nên một chân dung hoàn toàn khác: liên quan đến nhiều tổ chức ngầm, nghi ngờ dính líu tới việc rửa tiền và thao túng thị trường.
Mai thở dài, áp hai tay lên thái dương.
Yêu nhầm nghi phạm ư? Thật nực cười. Còn chưa tiếp cận, mình đã phải học thuộc lòng từng thói quen, từng sở thích như thể chuẩn bị cho một vai diễn dài hơi. Nhưng mình không phải diễn viên, mình là cảnh sát.
Điện thoại rung. Tin nhắn từ đội trưởng:
“Thân phận mới của em đã được sắp xếp. Em sẽ là một chuyên viên tài chính, vừa trở về từ Mỹ, ứng tuyển vào tập đoàn Khang Thịnh. Đây là sơ yếu lý lịch, hãy học thuộc lòng. Ngày mai bắt đầu.”
Mai mở file đính kèm. Cô sẽ mang tên Nguyễn An Vy, 27 tuổi, từng làm việc cho một công ty tư vấn tài chính quốc tế. Lý lịch đầy đủ, được làm giả tinh vi đến mức khó có thể nghi ngờ.
Cô ngả lưng ra ghế, nhìn trần nhà, lòng dậy sóng.
An Vy… từ ngày mai mình sẽ không còn là Mai nữa. Bước vào thế giới của hắn ta, trở thành một phần trong ván cờ nguy hiểm.
Sáng hôm sau, tòa nhà trụ sở của tập đoàn Khang Thịnh hiện ra sừng sững giữa trung tâm thành phố. Từng lớp kính phản chiếu ánh mặt trời khiến nó trông như một pháo đài kiêu hãnh. Mai – hay đúng hơn là An Vy – trong bộ váy công sở thanh lịch, bước vào sảnh lớn.
Nhân viên lễ tân mỉm cười lịch sự, sau khi kiểm tra giấy tờ liền dẫn cô lên tầng cao nhất, nơi phỏng vấn trực tiếp với ban lãnh đạo.
Trên đường đi, Mai giữ nét mặt bình thản, nhưng trong lòng từng nhịp tim như trống trận. Cô đã luyện tập bao lần trước gương, tập cười, tập ánh mắt, tập giọng điệu để không một ai nhận ra sơ hở.
Cánh cửa phòng họp mở ra.
Ngồi ở ghế chủ tọa chính là Trần Minh Khang. Vẫn gương mặt lạnh, ánh mắt sắc bén như dao. Anh ta lướt nhìn hồ sơ của cô, rồi ngẩng lên, ánh mắt chạm vào ánh mắt cô.
Khoảnh khắc ấy, Mai cảm giác như bị nhìn thấu tận đáy lòng.
“Nguyễn An Vy, 27 tuổi. Kinh nghiệm tài chính quốc tế, từng làm việc ở New York.” – giọng Khang trầm, đều, không nhanh không chậm. – “Điều gì khiến cô muốn về Việt Nam và đầu quân cho tập đoàn Khang Thịnh?”
Mai mỉm cười nhẹ, giọng bình tĩnh đến mức chính cô cũng bất ngờ:
“Thị trường Việt Nam đang phát triển nhanh, cơ hội nhiều. Tôi muốn trở thành một phần trong sự phát triển đó. Và… tập đoàn Khang Thịnh là một cái tên đủ lớn để thử thách năng lực của tôi.”
Khang nhướng mày, ánh mắt khẽ lóe lên. Anh ta không vội nói gì, chỉ im lặng quan sát cô thêm vài giây. Sự im lặng ấy khiến bầu không khí đặc quánh, như đang thử thách thần kinh của cô.
Cuối cùng, anh ta cười nhạt, giọng nửa trêu chọc nửa nghiêm nghị:
“Cô khá tự tin. Tốt. Tập đoàn này cần những người như vậy. Nhưng hãy nhớ, tự tin quá mức cũng dễ thành kiêu ngạo.”
Mai khẽ gật đầu, đôi mắt ánh lên vẻ bình thản.
“Cảm ơn anh đã nhắc nhở. Tôi sẽ ghi nhớ.”
Cuộc phỏng vấn diễn ra thêm vài phút nữa, chủ yếu xoay quanh các câu hỏi chuyên môn. Mai trả lời lưu loát, không chút lúng túng, như thể thực sự đã sống nhiều năm ở Mỹ và có kinh nghiệm phong phú.
Kết thúc, Khang đứng dậy, chìa tay.
“Chào mừng cô đến với tập đoàn Khang Thịnh, An Vy.”
Bàn tay anh ta rắn chắc, lạnh. Cái bắt tay chỉ thoáng qua, nhưng đủ để Mai cảm nhận sự nguy hiểm ẩn giấu sau vẻ ngoài lịch thiệp.
Rời khỏi tòa nhà, Mai hít một hơi thật sâu. Bước đầu tiên đã hoàn thành. Cô đã thành công vào được vòng trong, trở thành một mảnh ghép nhỏ bé trong thế giới khổng lồ đầy cạm bẫy của Khang.
Nhưng sâu trong lòng, cô biết, đây chỉ mới là khởi đầu. Những ngày tháng tới, cô sẽ phải sống giữa ranh giới mong manh của sự thật và dối trá, công lý và tình cảm.
Và tệ nhất là… một thoáng trong ánh mắt Khang nhìn mình khi nãy, cô cảm thấy có gì đó rất khác. Không chỉ là nghi ngờ, không chỉ là sự thăm dò, mà còn có một tia quan tâm khó gọi tên.
Mai lắc đầu, tự trấn an.
Không được phép dao động. Anh ta là nghi phạm. Mình là cảnh sát. Đường ranh giới phải rõ ràng. Nhưng… liệu mình có giữ nổi ranh giới ấy không?
Ngoài kia, trời chuyển tối dần. Những ánh đèn đường lần lượt bật sáng, soi chiếu con đường phía trước – con đường đầy bí mật mà cô vừa bước chân vào.