yêu nhầm nghi phạm

Chương 4: Lần chạm mặt đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày đầu tiên đi làm tại tập đoàn Khang Thịnh bắt đầu bằng một cơn mưa bất chợt. Thành phố vốn đã náo nhiệt lại càng thêm rối loạn bởi những tiếng còi xe inh ỏi, từng dòng người chen chúc trên đường ướt mưa. Mai bước vào tòa nhà cao vút giữa trung tâm thành phố, chiếc ô màu đen vẫn còn nhỏ giọt nước.

Sảnh chính sáng rực ánh đèn, mùi nước hoa thoang thoảng từ những nhân viên nữ xung quanh, tiếng giày gõ lộp cộp trên nền đá cẩm thạch. Ở đây, mọi người đều toát lên vẻ vội vã nhưng chuyên nghiệp, như những bánh răng được lập trình sẵn để vận hành guồng máy khổng lồ mang tên Khang Thịnh.

Mai hít sâu, chỉnh lại bộ váy công sở màu kem nhã nhặn, rồi bước đến quầy lễ tân để nhận thẻ nhân viên. Người lễ tân mỉm cười đưa cho cô một tấm thẻ mới, trên đó in rõ ràng: Nguyễn An Vy – Chuyên viên tài chính.

Cô khẽ siết chặt thẻ trong tay. Từ giờ phút này, mình chính thức bước vào thế giới của hắn.

Phòng làm việc của Mai nằm trên tầng 28, khu vực tài chính. Không gian rộng rãi, bàn ghế sắp xếp gọn gàng, tường kính nhìn ra toàn cảnh thành phố. Những đồng nghiệp mới tò mò quan sát khi cô bước vào, vài ánh mắt xen lẫn hiếu kỳ.

Một cô gái tầm tuổi cô, mái tóc ngắn năng động, tiến lại gần, nở nụ cười thân thiện:

“Chào cậu, mình là Lan – phòng kế toán. Mới đến hả? Đẹp thế này chắc trai trong công ty khỏi làm việc nổi.”

Mai bật cười, khéo léo đáp:

“Cảm ơn Lan. Mình là An Vy. Mong được chỉ bảo nhiều.”

Lan nhanh chóng trở thành cầu nối, giới thiệu Mai với những người khác. Dù bận rộn, ai cũng dành vài lời chào. Tập đoàn Khang Thịnh quả thật kỷ luật, nhưng môi trường không hề lạnh lẽo như cô tưởng tượng.

Buổi sáng trôi qua trong hàng loạt bảng biểu, báo cáo, con số. Mai vốn đã chuẩn bị kỹ càng, nên xử lý công việc gọn gàng. Cô phải làm thật hoàn hảo, không chỉ để che giấu thân phận thật mà còn để tạo được niềm tin.

Đến buổi chiều, khi cô đang rà soát lại bản phân tích dòng tiền, bất ngờ điện thoại bàn trên bàn reo lên. Màn hình hiển thị: Phòng Giám đốc.

Trái tim Mai khẽ chùng xuống. Cô hít một hơi thật sâu, rồi nhấc máy:

“Alô, tôi là An Vy.”

Giọng trầm thấp vang lên, rõ ràng là của Khang:

“Cô An Vy, tôi muốn cô lên phòng tôi ngay. Mang theo báo cáo phân tích sáng nay.”

Mai thoáng sững lại. Đây chính là lần chạm mặt thật sự, lần đầu tiên cô phải đối diện riêng với hắn ngoài buổi phỏng vấn.

Cô bước vào thang máy, tay cầm tập hồ sơ, lòng dậy sóng. Trong gương phản chiếu, gương mặt An Vy hiện rõ – không còn là cô cảnh sát Mai lạnh lùng nữa, mà là một chuyên viên tài chính chuyên nghiệp.

Cửa thang máy mở ra ở tầng 40. Trước mắt cô là hành lang trải thảm, hai bên là cửa gỗ sang trọng. Cuối hành lang, cánh cửa lớn khắc logo Khang Thịnh hiện ra.

Cô gõ nhẹ ba tiếng. Một giọng nói trầm thấp đáp lại:

“Vào đi.”

Phòng giám đốc rộng lớn, bức tường kính phía sau bàn làm việc choáng ngợp toàn cảnh thành phố. Trên bàn, Khang đang ngồi, bộ vest đen hoàn hảo, mái tóc vuốt gọn, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng về phía cô.

Mai bước đến, đặt tập báo cáo trước mặt anh ta.

“Báo cáo phân tích theo yêu cầu, thưa giám đốc.”

Khang không lập tức cầm lấy, mà ngả người ra sau ghế, đan tay trước ngực, ánh mắt quét qua cô như thể đang soi xét từng chi tiết. Sự im lặng đó khiến cả căn phòng như đặc quánh.

Cuối cùng, anh ta cất giọng:

“Cô làm rất nhanh. Nhưng nhanh quá đôi khi lại không chính xác. Cô có chắc những con số này không có sai sót?”

Mai giữ bình tĩnh, đáp gọn:

“Tôi đã kiểm tra ba lần. Nếu có sai sót, tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm.”

Khang khẽ nhướng mày, đôi môi cong nhẹ thành một nụ cười khó đoán.

“Gan lắm. Tôi thích những người dám chịu trách nhiệm.”

Anh cầm tập hồ sơ, lật từng trang, thỉnh thoảng gõ ngón tay lên bàn. Mai đứng yên, cảm giác từng giây trôi qua dài như cả thế kỷ.

Sau khi đọc xong, Khang đặt xuống, ngẩng lên nhìn thẳng vào cô:

“Tôi có một cuộc họp quan trọng tối nay. Tôi cần cô đi cùng để hỗ trợ phân tích tại chỗ. Chuẩn bị sẵn đi.”

Mai thoáng khựng lại. Một cuộc họp quan trọng… đây có thể là cơ hội vàng để thâm nhập sâu hơn. Nhưng đồng thời, đi cùng hắn cũng đồng nghĩa với việc bước thẳng vào nguy hiểm.

Cô gật đầu, giọng đều đều:

“Vâng, tôi sẽ chuẩn bị ngay.”

Tối hôm đó, chiếc xe sang màu đen bóng loáng đỗ trước cửa khách sạn năm sao. Mai bước xuống cùng Khang, cảm nhận ánh nhìn của bao người xung quanh. Khang nổi bật với khí chất quyền lực, còn cô, với bộ váy công sở đơn giản nhưng tinh tế, vô tình trở thành tâm điểm.

Bước vào hội trường, nơi cuộc họp diễn ra, Mai thấy không khí nghiêm trang và căng thẳng. Hàng loạt doanh nhân, quan chức ngồi kín bàn dài. Trên màn hình lớn là các số liệu tài chính khổng lồ, biểu đồ phức tạp.

Khang ngồi ở vị trí trung tâm, ánh mắt anh sắc bén, khi thỉnh thoảng quay sang trao đổi cùng Mai. Cô nhanh chóng trình bày những phân tích số liệu, ngắn gọn, rõ ràng. Thái độ tự tin của cô khiến nhiều ánh mắt nể trọng.

Trong lúc đó, Mai nhận ra một điều. Có vài người trong phòng này trao đổi những ánh mắt khó hiểu với nhau, và ánh nhìn họ dành cho Khang không hoàn toàn thân thiện. Có cái gì đó mờ ám đang diễn ra.

Giữa cuộc họp, một người đàn ông lớn tuổi, dáng vẻ quyền thế, đột nhiên hỏi thẳng:

“Cô gái này là ai? Tôi chưa từng thấy cô ấy xuất hiện bên cạnh giám đốc Khang trước đây.”

Không khí lặng đi.

Mai giữ bình tĩnh, mỉm cười:

“Tôi là An Vy, chuyên viên tài chính mới được tuyển. Hôm nay giám đốc Khang cho phép tôi tham gia để hỗ trợ phân tích.”

Người đàn ông khẽ gật gù, ánh mắt vẫn dò xét. Nhưng Khang lập tức xen vào, giọng điềm nhiên nhưng mang chút áp lực:

“Cô ấy là người của tôi. Nếu các vị có vấn đề, thì cứ trao đổi trực tiếp với tôi.”

Câu nói ngắn gọn nhưng mang sức nặng. Cả phòng im bặt, chỉ còn tiếng lật giấy và tiếng máy chiếu.

Mai thoáng sững người. Người của tôi – lời nói ấy chẳng khác nào một sự khẳng định công khai. Cô không biết đó là do hắn muốn bảo vệ nhân viên mới hay còn ẩn ý khác. Nhưng rõ ràng, Khang đang che chắn cho cô trước những ánh mắt soi mói.

Cuộc họp kéo dài đến tận đêm. Khi bước ra khỏi hội trường, Mai thở phào như vừa thoát khỏi áp lực ngàn cân. Bên ngoài, mưa đã tạnh, đường phố lấp lánh ánh đèn phản chiếu trên mặt nước.

Khang sải bước bên cạnh, im lặng một lúc rồi cất giọng:

“Cô làm khá tốt. Không hề run sợ trước những ánh mắt đó. Không nhiều người mới có thể như vậy.”

Mai khẽ cười, đáp gọn:

“Đó là công việc của tôi.”

Khang liếc nhìn cô, ánh mắt dường như muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại im. Anh mở cửa xe, chờ cô bước vào, cử chỉ lịch sự nhưng đầy uy lực.

Trên đường trở về, không gian trong xe yên tĩnh, chỉ có tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng. Mai ngồi cạnh, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa kính, lòng ngổn ngang. Cô vừa hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên – thâm nhập vào một cuộc họp quan trọng, chứng kiến phần nào những mối quan hệ phức tạp xung quanh Khang.

Nhưng đồng thời, cô cũng nhận ra một điều nguy hiểm: Khoảng cách giữa cô và Khang đang bị kéo lại gần hơn, không chỉ về công việc mà còn ở một tầng cảm xúc khó lý giải.

Trong thoáng chốc, ánh mắt hai người chạm nhau trong gương chiếu hậu. Một cái nhìn ngắn ngủi, nhưng đủ để khiến trái tim Mai đập nhanh hơn thường lệ.

Không được. Đây là nhiệm vụ. Chỉ là nhiệm vụ… – cô tự nhủ. Nhưng sâu trong lòng, một tia dao động nhỏ bé đã nhen nhóm, dù cô cố phủ nhận.

Ngoài kia, thành phố vẫn sáng rực, nhưng đối với Mai, đêm nay mới chỉ bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×