yêu nhầm nghi phạm

Chương 5: Đấu trí dưới ánh đèn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau cuộc họp căng thẳng đêm qua, Mai tưởng rằng ngày hôm nay sẽ nhẹ nhàng hơn. Nhưng sự thật hoàn toàn trái ngược.

Sáng sớm, khi vừa bước vào văn phòng, Lan – đồng nghiệp thân thiện hôm trước – thì thầm:

“Nghe nói giám đốc Khang muốn gặp cậu lần nữa. Ổng hiếm khi để mắt tới nhân viên mới như vậy. Chắc cậu gây ấn tượng lắm đấy.”

Mai chỉ khẽ gật, mỉm cười xã giao, nhưng trong lòng lập tức nổi sóng. Lại là hắn… không thể nào chỉ tình cờ. Hắn đang chú ý đến mình nhiều hơn mức cần thiết.

Cô sắp xếp tài liệu, rồi theo chỉ dẫn đến tầng 40. Cánh cửa gỗ quen thuộc mở ra, phòng giám đốc vẫn rộng lớn và lạnh lẽo như lần trước.

Khang đứng cạnh cửa sổ, tay đút túi, ánh mắt nhìn xa xăm ra bầu trời đầy mây. Khi nghe tiếng bước chân, anh ta quay lại. Gương mặt điển trai, đôi mắt sắc như lưỡi dao, dường như soi thấu tất cả.

“Ngồi đi.” – Anh ra hiệu về chiếc ghế đối diện bàn làm việc.

Mai giữ bình tĩnh, ngồi xuống, bàn tay giấu dưới gầm bàn khẽ siết chặt.

“Cô làm tốt trong cuộc họp hôm qua.” – Khang bắt đầu, giọng trầm nhưng nhẹ nhàng hơn bình thường. – “Ngắn gọn, súc tích, đúng chỗ. Nhiều người đã phải nhìn cô bằng ánh mắt khác.”

Mai gật đầu, đáp:

“Cảm ơn giám đốc. Đó là trách nhiệm của tôi.”

Khang khẽ nhếch môi, ánh mắt vẫn không rời khỏi gương mặt cô.

“Cô nói chuyện rất bình tĩnh. Quá bình tĩnh… đến mức tôi thấy kỳ lạ. Người mới thường lúng túng, nhưng cô thì khác. Cứ như thể… cô đã quen với việc đứng trước những ánh mắt dò xét.”

Câu nói ấy như mũi dao chĩa thẳng vào tim Mai. Trong thoáng chốc, cô cảm giác bản thân đã bị phát hiện. Nhưng ngay lập tức, cô mỉm cười, điều chỉnh nhịp thở:

“Có lẽ là do tôi từng làm việc trong môi trường khắt khe ở nước ngoài. Ở đó, nếu không giữ được bình tĩnh, tôi đã bị đào thải từ lâu.”

Khang không phản bác, chỉ nhướng mày rồi khẽ gật đầu. Ánh mắt anh ta như đang ghi nhận, nhưng đồng thời vẫn để lại cảm giác nghi hoặc mơ hồ.

Anh ta quay người, bước lại bàn, bật một chiếc đèn bàn nhỏ. Ánh sáng vàng hắt xuống, chiếu rọi trực tiếp vào gương mặt Mai.

“Người ta nói, ánh sáng sẽ phơi bày mọi thứ.” – Giọng anh ta trầm thấp. – “Tôi muốn nhìn rõ cô hơn, An Vy.”

Mai hít sâu, cố gắng giữ ánh mắt không chao đảo. Dưới luồng sáng ấy, mọi biểu cảm, mọi chi tiết đều phơi bày. Đúng như anh ta nói, đây chẳng khác nào một cuộc thẩm vấn.

Khang ngồi xuống, chống cằm, đôi mắt xoáy sâu:

“Cô nói mình từng làm việc tại New York. Vậy, cô có nhớ tên giám đốc trực tiếp của công ty cũ không? Tôi từng có một vài mối làm ăn ở đó.”

Một câu hỏi bất ngờ, như bẫy sập.

Mai thoáng khựng. Nhưng nhờ đã học thuộc lòng lý lịch giả hàng chục lần, cô nhanh chóng đáp:

“Ông Matthew Wilson – giám đốc tài chính. Một người rất nghiêm khắc, nhưng cũng công bằng.”

Khang gật nhẹ, khóe môi thoáng cong.

“Tốt. Trả lời đúng. Nhưng… cô có biết ông ta từng bị điều tra vì tham nhũng không?”

Mai suýt đánh rơi sự bình tĩnh. Cô thật sự không biết chi tiết đó. Trong hồ sơ đội chuyên án chuẩn bị, chẳng hề có thông tin này. Nhưng nếu cô lúng túng bây giờ, mọi công sức sẽ đổ sông đổ biển.

Trong một giây ngắn ngủi, trí óc cô xoay chuyển.

“Tôi có nghe tin đồn. Nhưng tôi rời công ty ngay khi chuyện ấy bắt đầu, nên không nắm rõ kết quả.”

Một khoảng lặng bao trùm. Rồi Khang bật cười khẽ, tiếng cười trầm thấp, không rõ là tin hay thử nghiệm.

“Cô thông minh đấy. Biết cách né những câu hỏi nguy hiểm. Nhưng nhớ, đôi khi né tránh cũng là một sơ hở.”

Mai cười nhẹ, giọng không đổi:

“Tôi chỉ nói những gì tôi biết. Không hơn, không kém.”

Cuộc đối thoại kéo dài gần một giờ. Khang liên tục ném ra những câu hỏi bất ngờ – về kinh nghiệm, về những dự án cũ, về các mối quan hệ. Mai phải vắt óc để giữ mọi thứ khớp với thân phận An Vy.

Đến cuối, Khang đứng dậy, tắt đèn bàn, căn phòng lại chìm trong ánh sáng trắng dịu. Anh ta bước vòng ra phía sau, dừng lại ngay sau lưng cô. Khoảng cách quá gần khiến Mai bất giác căng thẳng.

“Cô không giống những người khác.” – Giọng anh ta trầm ấm, vang sát tai cô. – “Tôi chưa thể xác định cô là ai, nhưng tôi sẽ tìm ra.”

Làn da sau gáy Mai tê dại. Cô khẽ siết tay, rồi đứng dậy, xoay người đối diện anh, mỉm cười điềm tĩnh:

“Tôi là An Vy – chuyên viên tài chính, nhân viên mới của tập đoàn Khang Thịnh. Đó là tất cả.”

Hai ánh mắt chạm nhau dưới ánh đèn trần. Một cuộc đấu trí im lặng, không lời nào thêm.

Buổi tối, Mai trở về căn hộ nhỏ. Cô thả người xuống ghế, thở dài. Trận đấu trí ban sáng vẫn còn khiến cô run rẩy. Hắn ta quả thật không đơn giản. Chỉ một sơ hở nhỏ thôi, hắn sẽ nuốt chửng mình ngay.

Cô mở máy tính, báo cáo cho đội trưởng Dũng:

“Đã tiếp xúc riêng với Khang. Anh ta nghi ngờ nhưng chưa có bằng chứng. Tôi đã giữ vững thân phận. Tuy nhiên, cần thêm dữ liệu thật để củng cố lý lịch giả.”

Đội trưởng phản hồi ngắn gọn:

“Rất tốt. Hãy kiên nhẫn. Đừng để cảm xúc chi phối.”

Mai tắt màn hình, dựa đầu ra sau. Câu “đừng để cảm xúc chi phối” vang vọng trong đầu. Nhưng cô không thể phủ nhận – có một khoảnh khắc, khi ánh mắt Khang gần sát mình dưới luồng sáng, trái tim cô đã dao động.

Hôm sau, khi Mai vừa bước ra khỏi thang máy, cô bất ngờ bắt gặp Khang đang đứng nói chuyện với một nhóm người lạ ở sảnh. Không khí căng thẳng, giọng điệu cứng rắn. Khi ánh mắt Khang thoáng chạm vào cô, chỉ trong một giây, anh ta lại nở nụ cười nhạt, như chẳng hề có cuộc đối chất hôm qua.

“Cô An Vy, lại đây.” – Anh ta gọi, giọng nhẹ tênh nhưng không thể khước từ.

Mai bước lại gần, cảm giác bao ánh mắt dồn lên người. Khang khẽ vỗ vai cô, giới thiệu:

“Đây là nhân viên mới của tôi. Rất có năng lực. Các vị có thể yên tâm khi cô ấy tham gia vào dự án sắp tới.”

Mọi người gật gù, bắt tay xã giao. Còn Mai, trong lòng lại thêm phần rối loạn.

Hắn đang thử mình, hay thật sự tin mình?

Ánh đèn chùm trên cao chiếu xuống, rực rỡ và sắc bén. Trong ánh sáng ấy, Mai nhận ra – mỗi bước đi từ đây sẽ càng nguy hiểm, nhưng cũng là con đường duy nhất để cô chạm tới sự thật.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×