Chiều hôm đó, văn phòng tập đoàn Khang Thịnh náo nhiệt hơn thường ngày. Một cuộc họp lớn chuẩn bị diễn ra, có sự góp mặt của nhiều đối tác và quan chức cấp cao. Không khí căng thẳng, ai cũng vội vã chuẩn bị tài liệu, chỉnh sửa slide thuyết trình, chạy tới chạy lui.
Mai cũng không ngoại lệ. Cô phải phụ trách kiểm tra lại toàn bộ số liệu trong báo cáo tài chính, thứ sẽ được trình chiếu trước hàng chục cặp mắt đầy quyền lực. Chỉ một sai sót nhỏ cũng có thể khiến hình ảnh công ty sụp đổ trong tích tắc.
Cô ngồi trong phòng họp trống, mắt dán vào màn hình laptop, gõ phím liên tục. Thời gian chỉ còn chưa đầy một tiếng nữa. Trong lòng cô thầm nghĩ: Đây chính là cơ hội. Nếu Khang thật sự che giấu điều gì, các bản hợp đồng và số liệu chi tiết tối nay có thể sẽ hé lộ manh mối.
Bất ngờ, ánh đèn trong phòng chập chờn, rồi vụt tắt. Một khoảng tối bao trùm.
Mai ngẩng lên, khẽ nhíu mày. Mất điện? Không thể nào, ở tầng này luôn có hệ thống dự phòng.
Ngay lúc ấy, một tiếng “tạch” vang lên phía sau. Cửa phòng đóng sập lại. Tiếng khóa xoay nhẹ. Cả căn phòng chìm trong bóng tối mịt mù.
Tim Mai đập dồn. Cô lập tức cảm thấy có điều bất thường. Đây không phải mất điện bình thường, mà là… có người cố tình.
Cô vội lục trong túi xách, tay chạm vào chiếc bút ghi âm nhỏ được trang bị từ đội chuyên án. Nhưng chưa kịp phản ứng, một bóng đen từ phía sau ập tới, nhanh như chớp.
Mai xoay người, phản xạ bản năng của một sĩ quan cảnh sát khiến cô né sang một bên, nhưng vẫn bị bàn tay thô bạo chụp lấy cánh tay. Một giọng đàn ông khàn khàn vang lên:
“Đừng kêu. Nếu không muốn chết.”
Hơi thở lạnh lẽo phả sát gáy. Mai nghiến răng, tay còn lại siết chặt cây bút, định đâm ngược lại.
Ngay khi kẻ đó siết mạnh hơn, cửa phòng bật tung. Ánh sáng từ hành lang tràn vào cùng bóng dáng cao lớn quen thuộc.
“Kẻ nào?!” – Giọng Khang vang rền, lạnh lẽo như băng.
Trong khoảnh khắc ấy, kẻ tấn công hoảng hốt, định kéo Mai làm lá chắn. Nhưng Mai nhanh trí xoay người, gạt tay hắn ra, hét lên:
“Cẩn thận!”
Khang lao đến. Động tác gọn gàng, dứt khoát, khác hẳn dáng vẻ doanh nhân thường ngày. Chỉ trong vài giây, anh ta tung cú đá khiến kẻ lạ mặt ngã dúi dụi. Nhưng gã vẫn liều lĩnh vùng dậy, chạy về phía cửa sổ thoát hiểm.
“Đứng lại!” – Khang quát, lao theo.
Mai cũng chạy tới, nhưng Khang ra hiệu ngăn cô:
“Để tôi!”
Trong ánh sáng nhập nhằng, hai bóng người giằng co kịch liệt gần cửa sổ. Tiếng vật lộn, tiếng thở gấp, tiếng va chạm vang dội khắp căn phòng.
Mai chỉ kịp thấy ánh dao lóe sáng trong tay kẻ kia. Cô hét lên:
“Giám đốc, tránh ra!”
Nhưng Khang không lùi. Anh bắt trọn cổ tay cầm dao, xoay mạnh, khiến con dao rơi xuống. Một cú đấm chuẩn xác giáng thẳng vào mặt đối thủ. Gã lảo đảo, rồi lợi dụng khe hở lao ra cửa thoát hiểm, biến mất vào bóng tối.
Không khí lặng lại. Căn phòng bừa bộn, giấy tờ rơi vãi. Mai thở dốc, tim vẫn chưa thôi đập loạn.
Khang đứng giữa phòng, thở hổn hển, nhưng ánh mắt sắc lạnh vẫn hướng ra cửa như thể đang tính toán điều gì.
Mai bước đến, lo lắng nhìn vết máu rỉ ra trên cánh tay anh – chỗ vừa bị lưỡi dao sượt qua.
“Anh bị thương rồi!” – Cô bật thốt, giọng không còn giữ được vẻ điềm tĩnh.
Khang liếc xuống, nhếch môi:
“Chỉ là vết xước nhỏ. Không sao.”
Rồi anh nhìn thẳng vào cô, ánh mắt sâu thẳm, như muốn xuyên thủng lớp vỏ bọc.
“Nhưng còn cô, An Vy… Cô có thể giải thích vì sao ngay khi mất điện, cô lại kịp cầm thứ vũ khí đó trong tay không?”
Mai thoáng giật mình. Cây bút ghi âm vẫn nằm trong tay cô, lấp lánh dưới ánh đèn hành lang.
Chết tiệt… hắn đã nhìn thấy.
Trong khoảnh khắc, đầu óc cô xoay vòng tìm lời giải thích hợp lý.
“Đây… chỉ là thói quen thôi. Khi hoảng loạn, tôi thường cầm thứ gì đó trong tay để phòng vệ.”
Khang nhìn cô hồi lâu, rồi bất ngờ cười nhạt:
“Cô quả thật rất bản lĩnh. Không giống một nhân viên văn phòng yếu ớt. Nhưng tôi sẽ không hỏi thêm… ít nhất là bây giờ.”
Sau sự cố, cuộc họp phải hoãn lại. Tin tức không được công khai ra ngoài, nhưng trong nội bộ thì rộ lên tin đồn có kẻ đột nhập.
Mai trở về phòng làm việc, lòng đầy mâu thuẫn. Cảnh tượng Khang chiến đấu với kẻ lạ vẫn in hằn trong tâm trí. Anh ta không chỉ là một doanh nhân lạnh lùng, mà rõ ràng còn có kỹ năng chiến đấu được rèn luyện.
Anh ta thật sự là ai? Một giám đốc, hay một kẻ giấu quá nhiều bí mật?
Còn Khang, trong phòng riêng, anh đứng trước gương, nhìn vết thương trên cánh tay. Nụ cười thoáng hiện, vừa sắc lạnh vừa mơ hồ:
“An Vy… cô càng ngày càng thú vị. Tôi sẽ không để cô biến mất dễ dàng đâu.”
Tối hôm đó, Mai ngồi trong căn hộ nhỏ, mở laptop, gõ báo cáo gửi cho đội trưởng Dũng. Cô tường thuật sự cố, nhấn mạnh:
“Có kẻ xâm nhập trực tiếp, nhắm vào tôi. Nhưng giám đốc Khang đã ra tay cứu. Anh ta không hề tỏ ra bất ngờ hay sợ hãi, ngược lại còn chiến đấu thành thạo. Rất có khả năng Khang dính líu tới một tổ chức ngầm nào đó.”
Một lát sau, đội trưởng trả lời:
“Cẩn trọng. Rõ ràng cô đã lọt vào tầm ngắm. Nhưng cũng nhờ thế, cô đã chiếm được lòng tin ban đầu của hắn. Đây là bước ngoặt, hãy tận dụng.”
Mai gập máy, dựa đầu vào ghế. Trong lòng cô dấy lên cảm giác phức tạp. Cứu cô trong nguy hiểm – hành động đó không thể giả vờ. Nhưng liệu đó có phải là sự chân thành, hay chỉ là một nước cờ trong ván đấu trí giữa họ?
Đêm khuya. Dưới ánh trăng bạc, từ xa, một bóng người đứng trên mái tòa nhà đối diện, nhìn vào căn hộ nơi Mai ở. Một giọng nói trầm thấp vang lên trong điện thoại:
“Cô ta đã bắt đầu nghi ngờ. Nhưng không sao… tất cả chỉ mới bắt đầu. Hãy để họ tự cuốn vào lưới.”
Ánh mắt lạnh lẽo lóe lên, như báo trước những hiểm nguy tiếp theo đang chờ đợi.