10 năm ấp ủ một bóng hình

Chương 6: MỘT CUỘC ĐỐI THOẠI ĐẦY ẨN Ý


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Công việc cho dự án "Chuyến Phiêu Lưu Thanh Xuân" ngày càng gấp rút. Khánh An và Hoàng Minh buộc phải làm việc cùng nhau nhiều hơn, đôi khi là những cuộc họp chỉ có hai người để thống nhất về nội dung chuyên môn hay các thử thách cho thí sinh. Mỗi lần như vậy, không khí trong phòng luôn căng như dây đàn, một sự hỗn độn của chuyên nghiệp, ký ức và những cảm xúc bị kìm nén.

Hôm nay, họ đang cùng nhau xem xét các địa điểm tiềm năng cho buổi ghi hình đầu tiên. Sau khi khảo sát xong một khu rừng khá hoang sơ, cả hai ngồi lại một quán cà phê nhỏ ven đường để bàn bạc.

"Theo em, khu rừng này có vẻ quá nguy hiểm cho các thí sinh. Chúng ta cần một địa điểm an toàn hơn, nhưng vẫn đảm bảo tính thử thách," Khánh An nói, tay lướt trên tablet hiển thị bản đồ. Giọng cô vẫn đều đều, không chút biểu cảm cá nhân.

Hoàng Minh gật đầu. "Tôi đồng ý. Nhưng yếu tố thiên nhiên hoang dã cũng rất quan trọng để khơi gợi bản năng sinh tồn. Có lẽ chúng ta cần bổ sung thêm chuyên gia hướng dẫn và các thiết bị bảo hộ."

Họ bàn bạc một cách rành mạch, chuyên nghiệp. Cho đến khi, có một khoảng lặng.

Hoàng Minh phá vỡ sự im lặng. "Khánh An... em vẫn nhớ lần đầu tiên chúng ta cùng nhau đi phượt chứ?"

Khánh An ngước mắt lên, đôi mắt cô hơi nheo lại. "Chuyện cũ rồi, thầy Minh. Tôi nghĩ chúng ta nên tập trung vào công việc."

"Nó đâu phải chuyện cũ." Giọng Hoàng Minh trầm hơn. "Em vẫn nhớ không? Lần đó trời mưa tầm tã, xe đạp của em bị hỏng giữa đường, anh phải cõng em đi bộ mấy cây số để tìm chỗ trú."

Một nụ cười khẽ thoáng qua trên môi Khánh An, nhanh như chớp. "Tôi nhớ. Lúc đó anh yếu lắm, cõng tôi mà thở hổn hển như sắp chết đến nơi. Vậy mà vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ."

Hoàng Minh cười nhẹ. "Lúc đó anh muốn thể hiện với em mà. Tuổi trẻ mà, ai chẳng có những lúc ngông cuồng." Anh nhìn sâu vào mắt cô. "Giống như cái cách chúng ta chia tay vậy. Ngông cuồng và nông nổi."

Nụ cười trên môi Khánh An vụt tắt. "Chuyện đó không đáng để nhắc lại. Chúng ta đều đã trưởng thành rồi."

"Trưởng thành, nhưng có lẽ vẫn còn nhiều điều hối tiếc, phải không?" Hoàng Minh không bỏ cuộc. "Em đã thay đổi nhiều lắm, Khánh An. Mạnh mẽ hơn, độc lập hơn. Nhưng hình như cũng lạnh lùng hơn."

Khánh An đứng dậy, cầm lấy túi xách. "Công việc xong rồi, tôi nghĩ chúng ta nên về. Có những thứ, đã qua thì nên để nó qua đi. Không phải cứ đào bới lên là sẽ tốt đẹp hơn."

Hoàng Minh nhìn theo bóng lưng cô, một cảm giác bất lực dâng trào. Cô vẫn vậy, vẫn cứng rắn, vẫn dùng công việc để tạo ra một lớp vỏ bọc hoàn hảo. Anh biết, con đường để tiếp cận cô sẽ không dễ dàng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.