Tờ giấy tôi để lại trên bàn hôm đó khiến cả nhà họ Tiêu như bị chọc giận.
9 giờ sáng, tôi đang ngồi tại quán cà phê dưới chung cư thì điện thoại đổ chuông. Là Tiêu Bắc. Tôi nhìn màn hình một lúc lâu rồi mới bấm nghe.
– Em đang ở đâu? – Giọng anh ta gay gắt, thiếu kiên nhẫn.
– Dưới nhà.
– Về đi, chúng ta cần nói chuyện.
Tôi nhấp một ngụm cà phê đen, điềm tĩnh đáp:
– Không cần đâu. Chuyện em muốn nói, đã viết hết rồi.
– Em nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy sao? Ly hôn là chuyện em muốn là được à?
Tôi ngẩng đầu nhìn dòng người tấp nập ngoài cửa kính, mắt dõi theo một cặp vợ chồng trẻ đang nắm tay nhau, đứa bé con cười khúc khích trên tay bố.
– Em từng nghĩ hôn nhân không đơn giản. Nên mới cố chịu đựng. Nhưng chịu đựng ba năm mà vẫn không được xem là người trong nhà... thì có tiếp cũng chỉ là tự làm khổ mình.
Bên kia im lặng.
Tôi không đợi anh ta phản hồi thêm, dứt khoát nói:
– Em đã nộp đơn ly hôn. Anh kiểm tra hộp thư email đi. Chỉ cần ký là xong.
Rồi tôi tắt máy.
Không luyến tiếc.
Không chần chừ.
Không còn gì để ràng buộc nữa.
Trưa hôm đó, mẹ chồng gọi.
Tôi vẫn bắt máy. Không vì tôn trọng, mà là để nghe họ muốn bày thêm trò gì.
– Giang An, cô điên rồi hả? Mẹ chỉ bị ngã nhẹ mà cô dám bỏ bê không chăm? Cô còn đòi ly hôn? Cô tưởng nhà họ Tiêu này thiếu đàn bà chắc?
Tôi bật loa ngoài. Đặt điện thoại lên bàn. Chẳng buồn cãi lại.
– Mẹ tưởng cô có giá lắm sao? Ba năm làm dâu, nhà tôi không cho ăn, cho mặc chắc? Cô nghĩ ký cái đơn rồi là xong? Cô muốn đi dễ dàng thế à?
Tôi mỉm cười. Một nụ cười mệt mỏi nhưng kiên định:
– Không cần dễ dàng. Chỉ cần dứt khoát. Đến cả cái nhóm gia đình mẹ còn không cho tôi ở trong đó. Mẹ nghĩ tôi còn muốn níu kéo danh phận làm dâu để làm gì?
Bà ta nghẹn lại, giọng cao vút:
– Cô hỗn!
– Hơn ba năm qua, con chưa từng hỗn. Chỉ là bây giờ, con không còn im lặng nữa.
Tôi tắt máy.
Chiều hôm đó, tôi về nhà chung – nơi tôi và Tiêu Bắc sống ba năm qua.
Anh ta đang ngồi trong phòng khách, hồ sơ ly hôn đã được in ra, đặt ngay ngắn trên bàn. Anh không nói gì, chỉ nhìn tôi một cách khó đoán.
Tôi lặng lẽ ký tên.
Anh không ký ngay. Cầm bút, nhưng do dự.
– Em thật sự muốn kết thúc?
Tôi gật đầu. Không ngần ngại.
– Vì tình yêu? Vì không còn yêu anh sao?
Tôi nhìn anh – người đàn ông mà tôi từng thương, từng tin tưởng, từng nghĩ sẽ cùng mình đi hết cuộc đời.
– Em từng yêu anh. Nhưng tình yêu không phải là thứ đủ sức đắp vá một cuộc hôn nhân đơn độc. Em yêu anh… nhưng cũng yêu chính mình. Và bây giờ, em chọn chính em.
Tiêu Bắc nhìn tôi rất lâu.
Cuối cùng, anh ký.
Buổi tối, tôi dọn hành lý.
Chẳng có bao nhiêu thứ để mang theo. Mọi đồ đạc trong căn nhà này, dù sống ba năm, cũng chẳng có cái nào mang cảm giác của tôi.
Chỉ có một hộp nhỏ – nơi tôi cất ba năm kỷ niệm: vài bức ảnh cưới, một cuốn sổ tay ghi những bữa ăn tôi từng nấu cho cả nhà, mảnh giấy viết tay đầu tiên Tiêu Bắc để lại năm đầu kết hôn: “Về nhà sớm, anh chờ cơm.”
Tôi gói lại, cất sâu vào đáy vali. Không phải để mang theo, mà để nhắc bản thân – mình đã từng cố gắng thế nào, và đã đau lòng ra sao.
Khi tôi kéo vali bước ra khỏi cửa, không ai tiễn.
Không tiếng níu kéo, không giọt nước mắt.
Chỉ có tiếng đóng cửa sau lưng tôi – dứt khoát và vang vọng như dấu chấm hết.
Tôi thuê một căn hộ nhỏ ở quận 3 – tầng 4, không có thang máy, nhưng sáng có nắng và ban công trồng được cây.
Tôi bắt đầu lại từ đầu. Xin làm lại công việc cũ – thiết kế nội thất tự do. Nhận từng dự án nhỏ, thức đêm hoàn thiện bản vẽ, kiếm từng đồng tiền chân chính bằng chính tài năng của mình.
Không ai sai khiến. Không ai coi thường. Không ai bắt tôi phải “ăn ở cho biết điều”.
Tôi lần đầu tiên trong nhiều năm, được thở thật sâu mà không cảm thấy ngột ngạt.
Một tháng sau ngày ly hôn, tôi nhận được email từ một tập đoàn lớn – Lục Thị, mời tôi đến phỏng vấn vị trí thiết kế nội thất cấp cao cho dự án khách sạn 5 sao.
Tôi đọc lại email ba lần, vẫn chưa tin. Từ một freelancer vô danh, được mời đến làm việc cho một trong những tập đoàn bất động sản hàng đầu thành phố? Đây là cơ hội chỉ xuất hiện một lần trong đời.
Tôi hít sâu. Mở tủ đồ. Lấy ra bộ vest trắng mà tôi vẫn giữ nhưng chưa bao giờ dám mặc – bộ đồ mà ba năm qua, tôi không có cơ hội để diện, vì “con dâu thì nên giản dị, đừng ăn mặc ngông cuồng”.
Tôi cười. Lần này, tôi không làm dâu. Tôi sẽ làm nữ chính trong cuộc đời mình.
✅ Kết thúc chương 3
Ở Chương 4, nữ chính sẽ đến phỏng vấn ở Lục Thị, lần đầu chạm mặt tổng tài Lục Thẩm – người đàn ông sau này thay đổi cả cuộc đời cô. Cuộc sống tự do của cô chính thức bước sang trang mới. Bạn muốn mình viết tiếp không?